NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 167

“Chúa ơi.”
Carol nói, “Tôi hiểu rằng Charles đang làm những gì ông ấy phải làm,

nhưng có cô ấy tham gia vào vụ này là rất có lợi. Những gì tôi muốn….”

Steve Foster mất kiên nhẫn lên tiếng, “Phải, phải, cô ta làm việc lén

lút sau lưng Charles và vẫn ở trong đội. Một bí mật.”

Bí mật…
Carol cáu, “Đúng thế, Steve, đó chính xác là những gì cô ấy muốn

làm. Và tôi đồng ý. Cô ấy hiểu rõ khu vực này, biết những con người ở đây.
Xét cho cùng, cô ấy đâu phải là người duy nhất bị Serrano qua mặt. Chính
chúng ta cũng tận mắt chứng kiến vụ này. Có ai ở đây đã nghi ngờ điêu gì
không? Tôi thì không đấy.”

Cuối cùng cái người khó chịu kia cũng im bặt.
“Tôi đồng ý,” Jimmy Gomez trung thành nói, gật đầu.
“Cũng có hại gì đâu,” Steve Lu đồng tình.

Steve Foster nhìn Albert từ trên xuống dưới. Sự thôi thúc muốn chặt

chém tay này quay lại. Steve Foster nói, “Còn anh thì sao? Anh bỏ phiếu
như nào?.”

Albert đáp, “Tôi chỉ dùng sức lực thôi. Tôi không bỏ phiếu.”
Steve Foster quay đi và nhìn sang những người khác. “Mọi người đã

nghĩ thông suốt hết chưa, tất cả mọi người?.”

“Nghĩ thông suốt là sao?” Jimmy nói.
“Đã chắc chưa? Thực sự nghĩ hết chưa? Phương án A: Kathryn tránh

sang một bên theo đúng yêu cầu và để chúng ta xử lý, từ vụ Kết nối
Guzman đến truy lùng Serrano, mọi thứ. Cô ấy làm theo như thế và cứ cho
là Serrano nã mấy tên băng đảng, hoặc tệ hơn, một người vô tội. Ngay cả
khi ấy, cô ấy cũng có thể sống sót. Cô ấy có thể kiến nghị rằng mình đã
không có cơ hội để sửa sai. Hoặc phương án B: Cô ấy quay lại vụ này,
không chính thức, và lại có một tình huống xử lý sai nữa, do cô ấy hoặc bất
cứ ai khác gây ra, và thế là xong. Sự nghiệp của cô ấy sẽ chấm dứt.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.