NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 171

Tới sáu giờ tối ngày hôm đó, cô nhận ra mình vẫn còn đang xem đi

xem lại những báo cáo đó.

Cô lấy túi xách và đi ra bãi đậu xe để về nhà. Sau nửa tiếng đồng hồ,

cô đã có mặt ở nhà. Jon Boling gặp cô ở cửa, hôn cô và đưa cho cô một ly
rượu nho Chardonnay

*

.

“Em cần nó đây.”
“Ồ, chắc chắn rồi.”
Kathryn đi vào phòng ngủ để giải phóng mình. Không có khẩu súng

nào để cất vào hộp tối nay nhưng cô cần đi tắm và thay quần áo. Cô đặt tập
tài liệu lên bàn, cởi đồ và bước vào bồn nước nóng. Nơi cô đến hôm nay
chỉ là một rạp chiếu phim chứ không phải một hiện trường vụ án - ở đó
không có tội phạm thực sự, không có xác người, không có thứ gì sinh động
để chứng kiến; nhưng, có điều gì đó về thủ phạm của vụ quán bar Solitude
Creek làm cô cảm thấy không sạch sẽ.

Cô dùng một chiếc khăn tắm để lau khô. Ngả nhanh người xuống

giường, nhắm mắt khoảng ba phút. Sau đó lại bật dậy. Mặc vào chiếc quần
bò, áo phông đen và một chiếc áo len Kelly màu xanh. Giày? Hừm. Cô cần
thứ gì đó thú vị. Đôi Aldo với những sọc kẻ lớn. Trông ngớ ngẩn thật.
Nhưng hợp đấy.

Cô đi xuống cầu thang, vào thẳng bếp. “Chào các con yêu,” Kathryn

gọi.

Maggie gật đầu, cô bé đang mặc một chiếc quần bò cùng với áo phông

in hình Phineas và Ferb. Cô bé trông vẫn có vẻ không vui.

“Mọi thứ ổn cả chứ?”
“Vâng ạ.”
“Hôm nay con làm những gì?”

“Mấy thứ linh tinh thôi ạ.” Cô bé biến mất vào phòng.
Chuyện gì đang xảy ra? Đó có thực sự chỉ là sự lo lắng về buổi biểu

diễn năng khiếu? Bài hát Let It Go đúng là khó hát đấy, nhưng vẫn nằm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.