NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 197

“Hai người họ đều có chung quyền giám hộ đúng không?”
“Phần lớn thời gian là mẹ nuôi cháu. Đó là những gì bà ấy muốn và bố

đã không đấu tranh gì cả. Giống như là ông ấy chỉ muốn thoát khỏi hai mẹ
con cháu.”

Phải lòng cô thư ký của ông ta. Kathryn nhớ lại tình huống cô nghĩ

trước đó về cuộc hôn nhân bị tan vỡ này.

“Sẽ thật kỳ cục khi lại sống chung một mái nhà, với ông ấy. Bố mẹ

cháu đã ly dị sáu năm trước. Mọi người bảo cháu rằng mọi thứ rồi sẽ qua
đi, tất cả những thứ này, những gì cháu đang cảm nhận. Qua thời gian, mọi
thứ sẽ ổn.”

“Mọi người đều sai,” Kathryn lên tiếng.

“Sao ạ?”
“Cô đã mất đi chồng mình vài năm trước.”
“Ôi, cháu xin lỗi.”

Một cái gật đầu đáp lại. “Nó chẳng bao giờ nguôi đi. Mãi mãi. Và nó

không nên thế. Chúng ta luôn luôn nhớ về một số người từng có mặt trong
cuộc đời của chúng ta. Nhưng sẽ có những hòn đảo, ngày càng nhiều hơn.”

“Những hòn đảo là sao?”
“Đó là cách cô nghĩ về điều đó. Những hòn đảo - của những lần khi

cháu được thỏa mãn, cháu sẽ không nghĩ về sự mất mát nữa. Giờ thì giống
như cả thế giới của cháu đều bị nhấn chìm dưới nước. Tất cả. Nhưng khi
nước rút thì những hòn đảo lại nổi lên. Nước sẽ vẫn luôn ở đó, nhưng cháu
sẽ lại thấy những vùng đất khô ráo. Điều đó đã giúp cô vượt qua.”

“Cháu phải đi rồi. Ông ấy sẽ sớm quay lại.”
Cô bé đứng lên và quay đi. Kathryn cũng chuẩn bị rời khỏi. Đột nhiên,

cô bé quay lại và vòng tay ôm lấy người đặc vụ, và lại đang khóc. “Những
hòn đảo,” cô bé thì thầm. “Cảm ơn cô… Những hòn đảo.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.