NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 205

Thu nhỏ con số xuống một nửa, cô nhăn mặt suy nghĩ. Liệu - một chữ

“liệu” lớn - nó thậm chí có phải là xe của nghi phạm không?

“Muốn xem không?” Michael hỏi. “Ở nơi mà nó đỗ?.”

Kathryn xem giờ. Giờ là ba giờ hai mươi. “Bọn trẻ đang ở cùng ông

bà.”

“Lũ trẻ nhà anh cũng có người chăm rồi.”
Em biết.

Cô nói, “Hãy cùng lái xe đi.”
“Vụ này không liên quan tới vụ Serrano. Em sẽ mang theo vũ khí

chứ?”

Anh biết những quy tắc đó rồi. Cô phân vân tại sao anh lại hỏi. “Em

vẫn ở Phòng Dân sự mà.”

Một cái gật đầu.
Kathryn bảo TJ bắt đầu thăm dò những người chủ của những chiếc

Honda có màu sáng.

Nửa giờ sau, Michael và cô đã ở chỗ quán bar. Quán vẫn đóng cửa và

công ty vận tải nơi mà cô đã gần như nhận được một cơn chấn động thì tối
om. Nhưng có một vài hoạt động. Một vài người đang đặt những bông hoa
trước lối vào. Kathryn và Michael tiến tới và cô hỏi liệu họ có phải là
những vị khách đã tới quán tối hôm đó. Họ không phải: anh họ của người
chồng đã qua đời, và họ tới để tỏ lòng tôn kính.

Còn có một vài công nhân cách quán khoảng sáu mươi mét, ở hướng

con đường mà cô đã đi tới nhà của nhân chứng. Đó là một đội khảo sát viên
đang đặt chân máy và dụng cụ. Họ đang mải mê với nghệ thuật trừu tượng
của việc tính toán kinh độ và vĩ độ, hay gì đó mà những người khảo sát hay
làm.

“Đó có phải?” Michael hỏi. Giọng anh nghe có vẻ lạc quan.
“Chắc thế, tới coi xem.”

Họ đi tới và tự giới thiệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.