NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 235

CHƯƠNG 36

Chuông báo thức kêu lúc bảy giờ ba mươi.
Một tiếng nhạc chuông cổ điển - Kathryn, một nhạc sĩ, không chịu nổi

sự nghịch tai. Đó là bản “Toccata and Fugue,” trong Bóng ma của nhà hát
Opera -
không, không phải bản đó. Mà là bản trước đó.

Cô mở mắt ra và dò dẫm tìm nút tắt.
Phải rồi, hôm nay là thứ Bảy. Nhưng nghi phạm vẫn đang ở ngoài kia.

Tới lúc phải thức dậy rồi.

Cô quay sang và thấy Jon Boling vuốt lại mái tóc mỏng của anh. Anh

không tự ý thức được: đó chỉ là những sợi tóc mảnh đang chĩa ra. Anh chỉ
mặc một chiếc áo thun màu xám, mà cô mơ hồ nhớ là anh mặc lên quãng
nửa đêm. Cô đang trong bộ đồ của Victoria’s Secret, bằng lụa màu hồng và
hơi táo bạo. Bởi vì, có mấy khi?

Anh hôn lên trán cô.
Cô hôn môi anh.
Không hề hối tiếc về việc anh ở lại. Không một chút nào.

Cô đã phân vân rằng phản ứng của mình sẽ là gì. Thậm chí ngay lúc

này, nghe tiếng cửa kêu ở tầng dưới, một tiếng chốt khóa, không một giọng
nói, tiếng va chạm của những bát ngũ cốc, cô biết đó là một quyết định
đúng đắn. Tới lúc tiến xa hơn rồi. Họ đã hẹn hò được một năm, à hơn thế
chứ. Giờ cô cần lập luận và chuẩn bị một chiến dịch công khai quan hệ cho
bọn trẻ biết, nghĩ về những gì chúng sẽ và sẽ không nghĩ, nói, làm khi
chúng nhìn thấy một người đàn ông đi xuống dưới tầng. Chúng biết chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.