NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 24

CHƯƠNG 4

“Cô ấy làm những điều thật kỳ lạ, đúng không?”
Steve Foster hỏi. “Cái công việc nghiên cứu về cử chỉ này ấy?”

“Kathryn cừ lắm, phải công nhận.” Charles vốn không ưa gì Steve, kẻ

hay thích đoạt công và thường gây áp lực thời gian lên những người phải
làm chủ yếu những việc phải đi đây đi đó. Tuy vậy, Charles vẫn phải cẩn
thận. Steve gần như ngang hàng với Charles nếu xét về mức lương, nhưng
ở cấp cao hơn, xét về việc ông ta làm việc chủ yếu ở Sacramento và có một
văn phòng cách trụ sở của CBI không đến mười mét. Ông ta còn ở trong
phạm vi hành lang của cơ quan lập pháp.

Carol Allerton chỉnh lại sổ tay của mình, lúc này vẫn để trắng. Cô ấy

ghi số “1.”

Charles Overby tiếp tục, “Thật buồn cười. Khi anh biết những gì cô ấy

làm - cái trò đọc ngôn ngữ cơ thể ấy - rồi khi anh ra ngoài ăn trưa với cô ấy,
anh dè chừng xem mình đang làm gì, đang nhìn đi đâu. Giống như anh
đang đợi cô ấy nói, ‘Vậy, anh cãi nhau với vợ sáng nay hả? Tôi nghĩ là lại
cãi nhau chuyện hoá đơn vớ vẩn rồi’.”

“Giống Sherlock Holmes,” Carol nói. Cô nói thêm, “Tôi thích tay

người Anh đó. Cả tay diễn viên có cái tên buồn cười nghe như ‘khăn thắt
lưng’

*

.”

Charles, đang nhìn vào phòng thẩm vấn, nói một cách lơ đãng, “Đấy

không phải là ngôn ngữ cử chỉ đúng cách.”

“Không phải ư?” Steve hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.