NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 27

Carol lên tiếng, “Vậy cô ấy so sánh cách cư xử của anh ta khi đó với

đường ranh giới của anh ta, khi cô ấy biết anh ta đang nói sự thật.”

“Chính thế,” Charles đáp. “Nếu có bất kỳ sự khác nhau nào thì nó sẽ là

vì anh ta đang cảm thấy căng thẳng.”

“Và điều đó chứng tỏ hắn ta đang nói dối,” Steve nói.
“Có khả năng. Tất nhiên, có nhiều kiểu nói dối, nói dối vì anh vừa bắn

ai đó đến chết, nói dối vì anh không muốn bị bắn. Sự dối trá của anh ta sẽ là
một điểm trong quá khứ mà anh ta không muốn hợp tác. Kathryn sẽ phải
chắc chắn rằng anh ta phối hợp.”

“Hợp tác,” Steve nói. Từ này dường như được thêm âm tiết khi phát ra

từ cái miệng đầy hoài nghi như thế.

Charles để ý thấy Steve đang hoặc từng nghiện thuốc lá - ngón tay trỏ

và ngón giữa của anh ta hơi bị đổi màu. Răng cũng hơi vàng.

Giống Sherlock.
Phía trước họ, trong căn phòng nhỏ và sạch sẽ, Kathryn tiếp tục đặt ra

các câu hỏi, trò chuyện và chia sẻ những điều mà cô quan sát được.

Mười lăm phút trôi qua.
Kathryn hỏi, “Anh thích nghề chăm sóc cảnh quan chứ?”
“Có, tôi có thích. Nó… Tôi cũng không biết nữa… Tôi thích làm việc

bằng đôi bàn tay của mình. Tôi nghĩ mình có thể trở thành một nghệ sĩ nếu
tôi có một chút tài năng. Nhưng tiếc là tôi lại không có. Làm vườn? Giờ thì
đó là thứ mà tôi có thể làm.”

Charles để ý thấy trên móng tay của anh ta có những hình lưỡi liềm

màu đen.

“Đây là những gì chúng tôi đang điều tra. Một tuần trước, một người

đàn ông tên Hector Mendoza đã bị giết. Bị bắn chết. Biệt danh của hắn là
Mắt Buồn. Hắn đang đi ra từ một nhà hàng ở New Monterey, trên đường
Lighthouse.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.