NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 271

Người chồng trả lời, “Chúng tôi cũng đang đi hướng đó đây. Đi bộ hơi

xa một chút, nhưng anh đang đi đúng đường rồi đấy.”

Antioch biết nhà hàng đó ở đâu và việc đi tới đó sẽ giúp hắn có một

cái cớ để đi cùng với cặp đôi này.

“Cảm ơn.” Tất cả họ bắt đầu di chuyển theo hướng đó.
“Chúng tôi tới đây hàng năm,” người chồng nói khi họ đang đi bộ.

“Còn anh?.”

Hắn nói, “Không, đây là lần đầu tiên. Josh còn bé quá. Giờ nó được

năm tuổi rồi.” Họ quẹo qua hai người cảnh sát đang xem những tờ rơi
quảng cáo. Những người đó thậm chí còn không nhìn qua phía hắn.

“Tôi hiểu ý anh, Beth và Richard nhà tôi,” người vợ nói, gật đầu với

những đứa con của cô, “tôi đã đưa chúng tới Disney khi chúng mới ba và
bốn tuổi. Khóc thét khi gặp chú chó Goofy. Chúng cũng không chắc chắn
về Tinker Bell luôn.”

Antioch cười lớn.
Người chồng nói: “Hãy đợi tới khi chúng có thể nhận thức được. Cho

dù giá vé trẻ em thì thật nực cười. Phải cướp nhà băng mới đủ mất.”

Khi Antioch đi cùng họ, trò chuyện về những trò tàu lượn, thì hắn nhìn

quanh. Nhìn vào những cành cây, hòn đá - những hòn đá giả - những cột
đèn, vườn hoa. Xem xét một cách cẩn thận. Hắn đang học được điều gì đó
về công viên chủ đề. Thực ra, hắn chưa từng tới một chỗ thế này bao giờ. Ý
tưởng đến công viên như một trò giải trí với bố mẹ hắn là một điều không
tưởng. Đi xuống dưới nhà, chơi trò chơi điện tử, Andy. Đi chơi đi.

Thú vị đấy, những gì mà hắn đang để ý.
Và rồi hắn nói với cặp vợ chồng kia, “Có thêm một người nữa kìa.”

Hắn nhíu mày.

“Gì cơ?”
“Một tên cảnh sát nữa. Hoặc là ai đi chăng nữa. Với mảnh giấy. Tôi đã

nhìn thấy được mười người như họ rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.