NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 300

CHƯƠNG 49

Chà, như mọi người đã thấy đó. Chào mừng tới Berlin năm 1938.”
Kathryn và Michael đang đứng cạnh David Goldschmidt, người điều

hành một trong những cửa hàng nội thất khá tốt ở thành phố. Người đàn
ông mảnh khảnh, hói đầu, mặc một chiếc áo khoác lính hải quân và quần
bò. Chân không đi tất mà xỏ trong đôi giày lười Topsiders. Họ đang ở sân
bên hông nhà anh ta.

David Goldschmidt là một người có chút tiếng tăm trong khu phố: Tờ

Monterey Herald đã tung ra một bài viết về anh ta tuần trước. Khi Hamas
bắt đầu bắn tên lửa từ dải Gaza vào Israel cách đây không lâu, anh ta đã
từng tình nguyện đi giúp đỡ. Ở tuổi bốn mươi, anh ta quá già để phục vụ
trong quân đội Israel - giới hạn độ tuổi là hai mươi ba - nhưng anh ta vẫn
thực hiện nhiệm vụ hỗ trợ về y tế và nhu yếu phẩm trong vài tháng. Tuy
nhiên, cô nhớ rằng, theo như bài viết, khi còn ở trong một kibbutz

*

ở bên

ngoài thành phố Tel Aviv cách đây vài năm, David đã tham gia chiến đấu.

Sự nổi tiếng này có lẽ là lý do anh ta trở thành mục tiêu.
Và đó là một vụ tấn công vô cùng độc ác.

Bên sườn ngôi nhà theo phong cách Victorian xinh đẹp của anh ta có

một biểu tượng Đức Quốc xã vẽ bằng sơn màu đỏ tươi và bên dưới viết:
“Chết đi thằng Do Thái.”

Sơn chảy xuống thành vệt từ hình biểu tượng và những từ bên dưới,

trông giống như máu chảy từ những vết thương sâu.

Ba người đứng trong sân của ngôi nhà, không gian bao trùm trong ánh

chiều chạng vạng đầy sương mù và hương thơm trong không khí với lớp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.