NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 344

Jon nghĩ lại về cuộc đấu khẩu mà anh tình cờ nghe được giữa cô và

Michael xảy ra tối qua. Thô lỗ. Những lời nói sắc sảo qua lại. Rồi anh thấy
cô quay trở vào nhà và vẻ mặt cô thay đổi, thư giãn, thể hiện sự thoải mái
một lần nữa. Jon và Kathryn cùng cười, cùng ăn một chút gà tây được nấu
lại thành một thứ gì đó sáng tạo, kèm salad và rượu vang. Và một ngày vất
vả ở Quận Cam, những lời nói khó nghe thốt ra từ miệng Michael O’Neil
biến mất.

<p>Liệu Kathryn và Jon có tương lai không?</p>

Giờ anh từ từ dừng ở bên ngoài một cửa hàng mà anh đã đạp xe mười

sáu cây số để tới. Nó cũng giống như hầu hết những cửa hàng và ngôi nhà
khác ở Carmel, nằm trên ranh giới giữa kỳ lạ và quý giá. Cách trang trí kiểu
khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Bavarian, khá phổ biến ở đây, nhưng Jon ngờ
rằng có lẽ phải mười năm thì nơi này mới có một lần được thấy tuyết rơi.

Anh cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm hình hạt hạnh nhân và quàng nó vào

ghi-đông xe. Anh dựa chiếc xe đạp vào hàng rào gần đó. Chẳng thèm khóa
xe. Không có ai ăn cắp một chiếc xe đạp giữa ban ngày ban mặt ngay trung
tâm Carmel cả. Nó sẽ giống như đang điều khiển một buổi diễn súng ống ở
Berkeley.

Jon đã tìm hiểu kỹ về Trang sức By the Sea, cửa hàng mà hiện giờ anh

đang đi tới. Nó chính là thứ anh cần. Liếc nhìn những chiếc nhẫn đính hôn
và nhẫn cưới xinh đẹp kiểu cổ bày đằng sau cửa sổ, anh đẩy cửa bước vào.
Cánh cửa mở ra với một tiếng chuông kêu leng keng, một điểm nhấn vừa
phù hợp vừa hoàn hảo một cách phi thường.

Năm phút sau anh đã lại đang đứng bên ngoài một lần nữa.

<p>Liệu Kathryn và Jon có tương lai không?</p>

Jon mở chiếc túi hiệu Trang sức By the Sea và nhìn vào chiếc hộp bên

trong. Tốt. Anh nhét nó vào trong túi áo. Anh thấy mình đang mỉm cười.

Đội mũ bảo hiểm lên. Đến lúc quay trở lại nhà cô ấy rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.