NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 345

Có vài đường để đi tới đó. Con đường ngắn hơn là quay lại Đại lộ

Ocean. Nhưng đó là một con dốc cao, dành cho những cặp giò của một
thanh niên ở độ tuổi hai mươi. Còn đường khác, dài hơn, đạp xe xuống dốc
hướng về phía bãi biển, rồi men theo đường Seventeen Mile quay về
Pacific Grove.

Cảnh đẹp và, phải, dễ đi hơn nhiều.

Liếc nhìn đồng hồ. Anh sẽ quay trở về nhà Kathryn trong vòng ba

mươi phút bằng đường này. Anh quay đầu chiếc xe đạp và đi xuống con
dốc cao, thoáng nhìn thấy đại dương, bãi biển, những mỏm đá, khuất trong
màn sương.

Góc nhìn thật tuyệt.
Anh đạp xe, chủ yếu vẫn giữ căng phanh sau - con dốc quá cao vì thế

sử dụng phanh trước sẽ khiến anh ngã lộn nhào nếu anh dừng đột ngột.
Dường như anh thấy phanh sau phản ứng chậm, hơi chao đảo và rung một
chút. Anh thấy có sự khang khác với lúc anh đạp xe tới đó chỉ một vài phút
trước. Nhưng anh đoán sự rung động đó là do đoạn đường nhựa không
bằng phẳng gây ra. Hoặc có lẽ do anh tưởng tượng. Giờ thì không có ai qua
lại phía trước, anh thả tay phanh. Tốc độ tăng dần và Boling tận hưởng làn
gió phả vào mặt, tận hưởng âm thanh phát ra từ chiếc mũ bảo hiểm của anh.
Nghĩ về chiếc hộp bên trong túi áo.

<p>Tình huống Kathryn Dance đã được giải quyết.</p>

</body>
</html>

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.