NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 347

Anh ta đáp lại một cách quả quyết như những chiếc áo được hồ bột

của anh ta vậy.

Được, Kathryn. Sẽ làm nó ngay đây.

Cô bỏ điện thoại xuống.
“Khi nào tới bữa điểm tâm trưa ạ?” Maggie hỏi, thò đầu ra ngoài cửa.
“Chú Jon sắp về đến nhà rồi.” Cô nhìn vào chiếc đồng hồ Timex của

mình. Anh đã trễ mười phút rồi. Không giống anh mọi ngày, không hề gọi
điện.

“Vâng.” Cô bé biến mất.
Điện thoại của cô vang lên.
Chắc là anh ấy. Nhưng không phải.

“TJ.”
Cậu ta và một vài cảnh sát thuộc Văn phòng Cảnh sát trưởng Quận

Monterey đã liên hệ một cách có hệ thống tới các địa điểm diễn ra những
buổi biểu diễn công cộng hay những sự kiện xã hội lớn và yêu cầu họ hủy
bỏ.

“Tôi nghĩ chúng ta đã yêu cầu hầu hết những trung tâm lớn rồi. Nhạc

hội, lễ nhà thờ, diễn kịch, sự kiện thể thao - tạ ơn Chúa, đây không phải là
mùa bóng rổ March Madness hoặc chúng ta sẽ có những cuộc bạo loạn đấy.
Nhân tiện, sếp này, tôi không phải là người nổi tiếng nhất ở Bán đảo này -
trong mắt Phòng Thương mại và những bữa tiệc cưới, tôi bị trở thành dạng
không được chào đón rồi.
Robertsons sẽ không mời tôi tới ngày cưới mới
được thay đổi rồi.”

Kathryn cảm ơn cậu ta và hai người cúp máy.
Ông Stuart hỏi, “Mọi chuyện sao rồi?.”
Cô nhún vai. “Đang làm hỏng ngày Chủ nhật của nhiều người lắm ạ.”

“Vậy, Maggie sẽ không hát trong buổi biểu diễn năng khiếu nữa hả?”
“Không ạ, con bé không muốn. Con đã cố thuyết phục nhưng…” Một

cái nhún vai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.