NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 346

CHƯƠNG 58

Kathryn và bố của cô đang ngồi ở hiên nhà vào buổi chiều Chủ nhật

ấm áp, dễ chịu, dù bầu trời có âm u - u ám chứ không có sương mù như
mọi khi. Dân bản địa biết được sự khác biệt này. Như thường lệ trên Bán
đảo này, bầu trời tưởng như sắp mưa nhưng lại không phải. Hạn hán ngày
càng trở nên tồi tệ hơn mỗi năm. Ví dụ như, theo như cô biết thì nhánh
sông Solitude từng có mực nước đạt gần ba mét. Giờ thì nó chỉ còn khoảng
một phần tư con số đó. Một vài chỗ khác thậm chí còn ít hơn.

Cô lại nghĩ về đám lau sậy và cỏ, những tòa nhà đổ nát đằng sau bãi

đỗ xe hai bên bờ của nhánh sông.

Annette, nhân chứng dễ xúc động.
Trish, đứa trẻ mồ côi mẹ.
Những thi thể ở quán bar ven đường đó, máu. Vệt máu khô hình trái

tim.

Cô bé rất tài năng…
Hình dung chính nhánh sông Solitude màu xám trải khắp mặt nước,

bao quanh là những đám lau sậy và cỏ.

Chính lúc đó cô nảy ra một suy nghĩ. “Con xin phép một chút,” cô nói

với ông Stuart.

“Không sao, con yêu.”
Cô lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Rey Carreneo với một giao phó

khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.