NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 350

Kathryn hướng ánh mắt thăm dò về cô bé, nhưng dễ dàng thấy điều đó

bị lờ đi, và cô bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho bữa ăn. “Việt quất được
không con?”

Maggie không trả lời.

Kathryn lặp lại câu hỏi.
“Vâng, được ạ.”
Kathryn thử sang chiến thuật đánh lạc hướng. “Này, các con đang rất

mong chờ buổi hòa nhạc đúng không? Neil Hartman?.”

Dylan mới…
“Chắc là thế ạ,” Maggie trả lời một cách thiếu nhiệt tình.
Liếc nhìn sang Wes, đến lượt cậu đang lén nhìn điện thoại của mình.

Cậu nhanh chóng cất đi. “Phải, phải ạ… không thể đợi lâu hơn.” Cô bé có
nhiệt tình hơn nhưng cũng bị mất tập trung hơn. Ít nhất Kathryn đang rất
mong chờ được gặp Hartman. Cô nhắc mình nhớ kiểm tra những chiếc vé
để xem chỗ ngồi ở đâu. Cô để phong bì của Kayleigh trong ngăn đựng đồ
của chiếc xe Pathfinder.

Một lúc sau, Wes lên tiếng: “Mẹ ơi, con có thể đi gặp Donnie không

ạ?.”

“Còn bữa trưa thì sao?”
“Con có thể ăn ở Starbucks được chứ ạ? Làm ơn đi mẹ?” Cậu tỏ ra vui

vẻ, gần như ngớ ngẩn. Cô tranh luận, rồi rút năm đô từ ví ra đưa cho con.

“Con cảm ơn.”
“Con có thể đi cùng không ạ?” Maggie xin.
“Không,” Wes đáp.

“Mẹ!”
“Thôi nào cháu yêu,” ông Stuart nói. “Ông rất muốn ăn trưa cùng

cháu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.