NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 353

CHƯƠNG 59

Khi bước vào cửa hàng Starbuck để gặp Wes, Donnie Verso đang nghĩ

về tình bạn của chúng.

Cậu ta không giống Nathan hay Lann, Vince hay Peter. Không phải

kiểu tấu hài đó. Và lúc đó cậu ta cũng nghĩ không được đúng cho lắm về
cách mình nên làm nếu còn muốn chơi với đội Bảo vệ và Phản ứng. Không
tắt chuông điện thoại và đánh động mụ cảnh sát ngay lúc Donnie chuẩn bị
đập vỡ sọ mụ ta và lấy súng. Chiếc điện thoại của mày, thằng đần? Nghiêm
túc à? (Dù vậy, suy cho cùng, nó nghĩ có lẽ điều đó lại là ổn thỏa nhất).

Phải, phải cậu ta là một trợ thủ tốt, một tên canh gác tốt - cậu ta đã cứu

Donnie vài lần, cảnh báo rằng có ai đó sắp nhìn thấy nó đang đánh dấu vào
một nhà thờ hay đang ăn trộm một chiếc đồng hồ từ trạm cứu trợ Rite Aid.

Nhung Donnie không thể để Wes đi bước tiếp theo.
Ôi, nó muốn thế. Điều đó thật rõ ràng. Bởi vì Wes thật điên rồ. Ôi,

đúng. Thật sự điên rồ. Wes cũng giận dữ vì bố cậu ta qua đời như Donnie
giận dữ vì bố mình còn sống. Đó là một kiểu tức giận thường đẩy bạn vào
con đường xấu rất nhanh. Nhưng tên đần này đang do dự.

Nó chắc rằng tên nhóc này có thể làm được, nếu muốn, cho dù chúng

mới chỉ quen nhau được một tháng. Donnie thỉnh thoảng thấy cậu bạn Wes
mười hai tuổi loanh quanh trong trường trung học nhưng không hề nghĩ gì
về cậu ta. Một tín đồ Cơ đốc khiêm nhường? Có lẽ. Câu lạc bộ khoa học?
Có thể. Ở một thời điểm khác, Donnie hẳn sẽ gào thét với cậu ta. (Hoặc
Donnie và Nathan cùng nhau, vì Wes không phải đứa thấp bé). Nhưng có
những mục tiêu khác dễ dàng hơn ở trường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.