NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 357

Chúng đi ra ngoài, rẽ lên hướng bắc, đi qua một nơi từng là cửa hàng

tạp hóa, giờ là một cửa hàng ăn - ít nhất là ở tầng một.

Khi chúng vừa đi qua khoảng một tòa nhà thì Donnie cười và vỗ vai

Wes. “Nhìn xem ai kìa.”

Đó là thằng lỏi Rashiv. Cô Dance đã nhắc tới thằng đó vào tối hôm nọ.

Donnie và đám THÁCH ĐỐ của mình đã đánh Rashiv khoảng sáu tuần
trước. Donnie không biết vì sao, có lẽ vì Rashiv thậm chí không phải là một
công dân dân chủ Hoa Kỳ và cậu ta nên quay về nơi mình sinh ra, Syria
hoặc Ấn Độ hay đâu cũng được. Nhưng chủ yếu chúng đã đấm Rashiv và
kéo quần cậu ta xuống rồi quăng túi xách của Rashiv xuống nước ngoài khu
bảo tồn biển Lovers’ Point chỉ vì chúng muốn làm gì đó.

Và giờ thì thằng đó ở đây.
Rashiv ngước lên và trong mắt cậu hiện lên sự kinh hãi khi nhìn thấy

Donnie và Wes đang đi thẳng tới chỗ mình. Họ đang ở phố Lighthouse, con
phố thương mại chính ở Pacific Grove, và có rất nhiều người xung quanh vì
thế cậu không nghĩ rằng mình sẽ bị lãnh đòn nhưng trông vẫn đầy sợ hãi.

“Này, thằng khốn,” Donnie gọi.
Rashiv gật đầu. Cậu là một đứa gày gò.
“Mày định làm gì đấy, thằng khốn?”

Một cái nhún vai. “Không có gì.” Tìm kiếm một nơi để chạy, phòng

trường hợp Donnie định tẩn cậu dù cho đang có nhiều người xung quanh.

Wes chỉ nhìn vào cậu với một sự trống rỗng.
“Chào, Wes.”

Không có phản ứng gì từ Wolverine.
Rashiv nói, “Dạo này không gặp cậu. Tôi đã gọi điện.”
“Bận.”

Donnie nói, “Mày cũng bận đúng không, Rashit?.” Thật buồn cười

làm sao khi một câu hỏi lại có thể vừa thân thiện vừa đe dọa.

“Gần như thế. Ừm. Cậu biết đấy, trường học.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.