NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 363

“Anh ta đâu? Chồng cô?.” Khơi gợi sự chia sẻ, khiến cô ấy cảm thấy

thư giãn.

“Câu cá.”

“Anh ta câu gì?”
“A, a, a… Cá hồi.”
Vậy anh ta đang trên một con thuyền tiệc tùng. Ít nhất phải bốn tiếng.

Liệu có phải anh ta đã mất trí rồi? Cô ấy dường như có thể sinh bất cứ lúc
nào.

Cô ấy nhìn lên. “Tôi sinh sớm hai tuần.”
Người hộ lý mỉm cười. “Con trai tôi sinh muộn hai tuần. Chẳng bao

giờ đúng đâu.”

“Là con gái.” Gập đầu nhìn cái bụng bầu vượt mặt. Cô ấy lại thở hổn

hển.

Và rồi, thang máy. Cửa mở và mọi người tràn ra.
“Giống như một trong những chiếc xe vui nhộn ở rạp xiếc, tất cả

những chú hề cùng ùa ra.”

Người phụ nữ đang chuyển dạ không hề cười. Được thôi. Nhưng anh

nhận được một nụ cười từ một y tá và hai người hộ lý, đang mang theo một
quả bóng bay có dòng chữ “LÀ CON TRAI!!!.”

Sau khi thang máy trống, một người bước vào trước - một bác sĩ, dĩ

nhiên rồi. Rồi tiếp đến người hộ lý đẩy bệnh nhân của anh - thực tế là hai -
đi vào và quay chiếc xe lăn lại, hướng mặt ra ngoài. Những người khác
cũng bước vào trong, dành chỗ. Giống như mọi bệnh viện khác, thang máy
luôn rộng - để chứa những chiếc băng ca - nhưng với một thang đang bảo
trì, thì cái còn lại trở nên chật chội rất nhanh. Vài người nói họ sẽ đợi. Tầm
mười hai, mười bốn người cố chen vào. Người hộ lý nhìn vào trọng lượng
tối đa. Cái đó có ích thế quái nào chứ? Anh cho rằng chuông sẽ kêu lên nếu
thang máy quá tải; nó có một hệ thống an toàn như vậy, dĩ nhiên.

Anh hy vọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.