NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 372

“Không, làm ơn! Ai đó.”
“Này!” Người lái mô tô hét lên, bằng một giọng oang oang. “Mọi

người bình tĩnh lại đi xem nào!.”

Vài người làm theo. Nhưng nhiều người khác vẫn đang trong tình

trạng hoảng loạn. Họ bắt đầu đấm vào các thành trong thang máy, la hét,
nắm tóc và quần áo của những người xung quanh để tiến ra phía cửa. Một
người phụ nữ, khoảng hơn bốn mươi tuổi, đẩy tên lái mô tô sang một bên,
luồn ngón tay của cô ta vào khe giữa hai cánh cửa và cố gắng mở chúng ra,
giống những gì hắn vừa cố làm. “Thư giãn, thư giãn,” người đàn ông to lớn
trấn an. Và kéo cô ta ra.

Một người đàn ông hét vào hệ thống loa. “Tại sao không có ai trả lời?

Tại sao họ không trả lời? Không có ai trả lời cả.”

Nức nở, những tiếng khóc lóc.

Ai đó còn đại tiện luôn rồi.
Người hộ lý nhận ra rằng anh vừa cắn phải lưỡi mình. Anh nếm được

vị máu.

“Các thành trong khoang thang máy! Chúng thật nóng. Và mùi khói

nữa.”

“Chúng ta sẽ bị thiêu đến chết!”
Người hộ lý nhìn tay bác sĩ. Ông ta đã bất tỉnh. Một cú đột quỵ ư?

Ông ta đã ngất đi rồi ư?

“Có ai nghe thấy chúng tôi không? Làm ơn. Chúng tôi đang bị mắc

kẹt.”

“Không, không!”
Thêm nhiều tiếng la hét.
“Không nóng đến mức đó đâu!” Người lái mô tô nói. “Tôi không tin

rằng đám cháy gần thế đâu. Chúng ta sẽ không sao.”

Người y tá nói, “Hãy nghe anh ấy! Chúng ta sẽ không sao.”
Và, dần dần, những người đang hoảng loạn bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.