NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 371

Người hộ lý nghe thấy một tiếng rắc khi xương quai xanh của người

phụ nữ bị gãy rồi bà ta hét lên và ngất đi. Tên lái mô tô thậm chí còn không
thèm để ý; hắn cào lên vai, cổ, và đầu của những người khác rồi lao vào
cửa thang máy, làm gãy cả móng tay khi cố gắng kéo các cánh cửa mở ra.
Hắn la hét và nức nở. Những giọt nước mắt và mồ hôi tuôn ra như nước từ
đường ống bị vỡ.

Một phụ nữ người Mỹ gốc Phi mảnh khảnh, một điều dưỡng viên,

trong bộ quần áo thường được gọi là những sọc kẻ ngọt ngào, những bộ đồ
tiệt trùng sặc sỡ với hình những chú gấu bông, cố gắng tiến lên phía trước
và túm cổ hắn ta. “Chúng ta sẽ không sao. Mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Lại một tiếng hét nữa từ người khổng lồ đó, âm thanh chói tai.
Cô ấy không hề bối rối. “Anh có nghe thấy không? Chúng ta sẽ không

sao cả. Hãy thở từ từ.”

Khuôn mặt râu ria đang đỏ ửng lên của tay lái mô tô ngả về phía cô ấy.

Tiến gần lại. Hắn nắm chặt cổ cô ấy. Hắn đang nhìn qua cô ấy và trong
chốc lát dường như hắn sẽ bẻ gãy các xương.

“Thở đi,” cô ấy nói. “Chậm thôi.”
Và hắn bắt đầu làm theo.
“Anh sẽ không sao. Mọi người sẽ không sao. Không có chuyện gì xảy

ra với chúng ta hết. Chúng ta ổn. Có các vòi phun nước. Đội cứu hỏa cũng
đang trên đường tói.”

Điêu này khiến tay mô tô cùng với bốn hay năm người bên trong bình

tĩnh hơn, nhưng sự hoảng loạn vẫn tăng dần trong đám đông…

“Chết tiệt họ đang ở đâu chứ?”
“Chúa ơi, Chúa ơi. Chúng con sắp chết rồi!”

“Không không không!”
“Tôi cảm thấy hơi nóng, ngọn lửa. Mọi người có cảm thấy như thế

không?”

“Nó ở bên dưới chúng ta. Nó đang nóng dần lên!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.