NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 417

nên, em phải xem liệu bộ phận Bảo dưỡng có dụng cụ cắt dây không.
Nhưng phải làm thật tinh tế. Nếu như em có thể bắt đầu hướng dẫn mọi
người ra ngoài…”

“Michael.”

“Giờ là bảy giờ hai mươi, nếu theo hồ sơ của hắn, hắn có thể tấn công

bất cứ lúc nào. Hắn đợi khi buổi biểu diễn bắt đầu và…”

“Nó ở ngoài trời.”
“Em… Gì cơ?”

“Buổi biểu diễn? Buổi biểu diễn của Maggie? Chúng em đang ở trong

sân bóng sau trường. Chúng em không ở phòng thể dục hay hội trường.”

“Ồ. Ở ngoài trời.”
“Không có nguy cơ bị giam cầm. Giẫm đạp lẫn nhau.”

“Không.”
“Thậm chí phòng chờ… nó chỉ là một khu vực được che rèm bên

ngoài.”

“Em đang ở bên ngoài,” anh nhắc lại.

“Phải. Nhưng cảm ơn anh.”
“Vậy… Tốt rồi.” Sau một lúc ngừng lại anh nói, “Và chúc Maggie

may mắn hộ anh. Anh ước mình có thể ở đó.”

Họ cúp máy.

Bên ngoài…
Sự nhẹ nhõm trong giọng nói của anh thật ấn tượng, nó gần như tức

cười.

Rồi cô hướng sự tập trung vào con gái mình.

“Con yêu, Mags… Nghe này. Mẹ cần con nói với mẹ một chuyện. Dù

là bất cứ chuyện gì, đều không sao cả.”

“Dạ?”
“Mẹ biết vì sao con buồn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.