NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 416

“Con…”
“Hãy nói chuyện nào.” Cô nở một nụ cười.

Họ quay trở lại khu vực phòng chờ. Từ đó họ có thể nhìn thấy một

trong những bạn cùng lớp của Maggie, Amy Grantham, đang biểu diễn một
bài nhảy trong vở Kẹp Hạt dẻ. Cô bé làm rất tốt. Dance nhìn ra phía khán
giả. Cô nhìn thấy bố mẹ mình, đang ngồi ở phía trung tâm, cùng với Wes và
Jon, có một chiếc áo khoác vắt lên ghế để giữ chỗ cho cô.

Cô quay lại với con gái.
Kathryn đã quyết định. Maggie sẽ không biểu diễn nữa. Không cần

hỏi. Dù bí mật đó là gì đi nữa, con bé cần nói với cô ngay bây giờ. Nói ra
được điều đó sẽ phá bỏ sức mạnh của chúng lên cô bé.

Dù sao đi nữa, một hành động bồng bột của đứa trẻ mười tuổi có thể

kinh khủng như thế nào chứ?

Lại một cuộc điện thoại khác.
Ba lần rồi. Cô đã phớt lờ nó đủ lâu. Cô kéo điện thoại từ bao ra.

Không phải một cuộc gọi: đó là một tin nhắn. Từ Michael O’Neil.

Cô đọc nó, thấy tất cả đều được viết in hoa.
Thì ra. Hừm.
“Có chuyện gì vậy, mẹ?”

“Đợi một chút con yêu.”
Cô ấn nút gọi số một.
“Kathryn! Thấy tin nhắn của anh chưa?”

“Em…”
“Nghi phạm đã vào trong chiếc Pathfinder của em. Ở Trung tâm Bay

View. Chúng ta phải giả định rằng hắn biết về buổi biểu diễn của Maggie.
Anh đã cử một đội và họ đang trên đường tới. Bọn anh không biết hắn định
làm gì nhưng em phải sơ tán toàn trường. Cần làm một cách yên lặng.
Kiểm tra tất cả các lối ra - chúng có thể bị đóng hay đại loại thế.” Lần này
còn nhiều hơn những gì Michael O’Neil thường nói trong nửa giờ. “Vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.