NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 44

CHƯƠNG 7

“Thứ nhất, điều thú vị là - không hề có lửa.”
“Không có lửa?” Kathryn hỏi. Cô đang đứng trước quán bar Solitude

Creek, nơi này đang được cảnh sát phong tỏa để giữ nguyên hiện trường.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô có dáng người đậm, ngoài bốn
mươi tuổi, trên mặt có một vết chàm; trông nó giống như một vết bớt bẩm
sinh, nhưng cô biết đó là một vết sẹo do hỏa hoạn cách đây vài năm khi anh
ta mới vào nghề lính cứu hoả trước khi anh ta dập tắt được đám cháy.

Kathryn đã làm việc với Robert Holly - Chỉ huy đội cứu hỏa Quận

Monterey vài lần và biết được anh ta là một người khiêm tốn, thông minh
và biết điều.

Robert nói tiếp, “Thực ra, về cơ bản, thì có. Nhưng đó là lửa ở bên

ngoài. Bản thân quán không hề bị cháy. Đằng kia, chỗ thùng dầu đó.”

Kathryn chú ý tới chiếc thùng phi han gỉ đó. Nó là loại thùng thường

được sử dụng để đựng rác ở các bãi đỗ xe, hay đằng sau các cửa hàng và
quán ăn. Ở đây nó được đặt gần hệ thống điều hòa của quán.

“Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra sơ bộ. Có mẩu thuốc lá trong thùng,

cùng với vài tấm giẻ rách thấm đẫm dầu máy và xăng. Chỉ cần có thế thôi.”

“Chất xúc tác, chắc là thế,” Kathryn nói. “Dầu và xăng.”
“Đó chính là thứ gây tác động, nhưng không có bằng chứng chỉ ra nó

là do cố ý.”

“Vậy là mọi người tưởng có cháy. Ngửi thấy mùi khói.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.