NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 447

tâm tái định cư’. Không phải.”

Trước khi kết thúc ông ta nói, “Trước khi các người đến gặp thẩm

phán để xin lệnh bắt giữ tôi, hãy tra cứu tài liệu về công ty Kodoku. Đó là
một tổ chức phi lợi nhuận. Tôi không kiếm một xu nào ở đó. Ồ, còn về việc
giết người để mua lại nơi này với giá rẻ ư? Các người sẽ nhìn thấy từ
những kế hoạch mà chúng tôi đã nộp đơn xin giấy phép, tôi không cần cái
quán bar này. Nếu Sam Cohen bán thì chúng tôi chỉ ủi quán đi để mở rộng
bãi đậu xe. Còn không, chúng tôi sẽ mua vài khu gần Cao tốc số Một.
Hoặc, nếu ông Sam thích giữ mảnh đất này, ông ta có thể phá hủy tòa nhà
và dựng thành một nhà hàng.” Ngài Nghị sĩ nghiêng đầu. “Tôi có thể đảm
bảo cho ông ta một lượng thực khách lớn nếu ông ta đưa sushi và sashimi
vào thực đơn.” Ánh mắt ông ta đang lạc vào đám cỏ đang đung đưa, và
những gợn sóng trên làn nước đục của nhánh sông Solitude.

“Tôi biết các người đang nghĩ gì: tôi hẳn đã có thể nói với các người

điều này ở văn phòng của mình, đúng vậy. Nhưng tôi không nghĩ chúng ta
có thể bỏ lỡ cơ hội để nhắc nhở bản thân rằng sự thù ghét vẫn còn. Những
gì xảy ra ở đây mới xảy ra bảy mươi năm trước thôi.” Một cái hất hàm về
hướng những đường viền bê tông dọc nhánh sông Solitude. “Đó chỉ là một
phần nhỏ dấu tích của thời gian. Và nhìn xem hiện giờ, trên Bán đảo này.
Những tội phạm thù ghét khủng khiếp trong tháng vừa qua. Những giáo
đường Do Thái, những nhà thờ của người da đen.”

Ông ta lắc đầu và quay lại hướng bãi đậu xe. “Chúng ta chưa học được

gì cả, và đôi khi, tôi ngờ rằng, chúng ta sẽ chẳng bao giờ học được gì.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.