NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 507

Không ai trả lời.
Lại gõ cửa tiếp.

“Vui lòng mở cửa. Chúng tôi chỉ muốn nói chuyện thôi. Nó sẽ có lợi

cho anh.”

Không có phản hồi.
“Chết tiệt. Thật mất thời gian.”

Kathryn nắm chặt chốt cửa. Bị khóa. “Thử phía sau đi.”
Những căn nhà này thường có hiên sau nhỏ, có thể đi qua đó vào bên

trong bằng các cánh cửa đẩy. Những chiếc ghế đan và bàn được đặt trên
nền gạch lát không đều. Dĩ nhiên, không có đồ nướng: một bánh than cháy
âm ỉ, vô ý để ở đó, và những ngọn đồi này có thể sẽ biến mất trong mười
nhịp thở. Họ đi bộ vòng tới chỗ hiên của căn nhà và thấy cửa mở, một lon
bia lạnh, còn dở một nửa, ở trên bàn. Foster, nắm chặt khẩu súng trên tay,
bước tới gần hơn. “Pedro.”

“Vâng?” Một giọng đàn ông vang lên. “Tôi đang ở trong toilet. Vào

đi.”

Họ bước vào bên trong. Và cứng đờ người.
Trên sàn nhà tắm, họ thấy có hai cái chân nằm thò ra. Có vệt máu ở

trên chúng. Có cả vũng máu ở trên sàn nhà.

Steve rút súng và chuẩn bị quay lại thì một thanh niên ở đằng sau tấm

rèm gần cửa nhanh chóng gí khẩu súng của mình vào đầu người đặc vụ.

Hắn đoạt khẩu Glock trong tay Steve và đẩy ông ta về phía trước, rồi

đóng cửa lại.

Cả hai đều quay sang nhìn người đàn ông gốc Latinh gầy gò đang nhìn

họ chằm chằm bằng con mắt dữ tợn.

“Serrano,” Kathryn nói khẽ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.