NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 505

“Embry.”
“Đặc biệt đấy. Hay.”

“Đó là họ. Tên thời con gái của bà tôi. Một vài năm trước tôi công tác

ở LA. Chúng tôi sống ở Thung lũng.”

Tên lóng của San Fernando. Đó là một khu vực đa dạng và phức tạp

nằm ở phía bắc của lòng chảo Los Angeles - có mọi thứ từ các túp lều lụp
xụp cho tới những tòa biệt thự.

“Có một lần lái xe. Bọn Pacoima Flats Boyz đã chọc giận Cedros

Bloods, ai biết lý do chứ?”

Kathryn có thể cảm nhận điều gì đang tới. Ôi, không. Cô hỏi, “Chuyện

gì đã xảy ra vậy, Steve?.”

“Thằng bé đang chơi với một vài đứa trẻ khác sau giờ học. Rồi bị đạn

lạc.” Foster hắng giọng. “Trúng đúng thái dương. Trạng thái thực vật.”

“Tôi rất lấy làm tiếc.”

“Tôi biết mình là một gã khốn,” Foster nói, ánh mắt vẫn nhìn đường.

“Một điều gì đó như thế xảy ra.”Ông ta thở dài.

“Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được.”
“Không, cô không thể. Và tôi không hề có ý khốn nạn như thế chút

nào. Tôi biết tôi đang áp chế cô. Và tôi không nên thế. Tôi chỉ vẫn nghĩ,
Serrano đã thoát, và chuyện gì sẽ xảy ra nếu hắn giết thêm ai đó? Hắn có
thể bỏ cả đồng bọn nếu muốn. Nhưng chuyện một đứa bé ở giữa nòng súng
và mục tiêu, điều đó khiến tôi khó chịu và làm tôi thức trắng đêm. Và lỗi
của tôi cũng nhiều như của cô. Tôi cũng đã ở đó, ở buổi thẩm vấn. Tôi nhẽ
ra đã có thể làm gì đó, nhẽ ra có thể hỏi vài câu hỏi.”

“Chúng ta sẽ tóm được hắn,” Kathryn nói một cách chân thành.

“Chúng ta sẽ tóm được Serrano.”

Steve gật đầu. “Cô nhẽ ra nên nói rằng tôi là một thằng tồi.”
“Tôi đã nghĩ thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.