NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 504

Steve chăm chú vào chiếc điện thoại của ông ta, đọc và gửi một vài tin

nhắn. Ông ta có vẻ không quan tâm tới việc cô đang lái xe - đàn ông
thường thích chỉ đạo. Và, ông ta hẳn thấy rằng Kathryn thực sự không phải
một người lái xe giỏi. Cô không thích xe cộ, không hòa vào con đường
được như Michael.

Ngay lúc này cô đang nghĩ về anh, cánh tay của anh bao quanh cô ở

vụ giẫm đạp ở công viên Thế giới Phiêu lưu Toàn cầu. Và vụ đấu khẩu của
hai người khi quay lại.

Loại bỏ suy nghĩ đó nhanh. Tập trung.
Cô bật nhạc lên. Steve có vẻ không thích điều đó nhưng âm thanh đó

cũng chẳng khiến ông ta bận tâm. Cô nhớ rằng trong khi những người khác
trong đội đặc nhiệm chúc mừng cô trong việc tóm được thủ phạm vụ quán
bar Solitude Creek, thì Steve lại chẳng nói gì. Dường như rằng ông ta thậm
chí còn chẳng biết gì về vụ khác.

Hai mươi phút sau, cô rẽ ra khỏi đường cao tốc và đi xuống một con

đường dài và ngoằn ngoèo, chiếc xe bán tải của Albert đang nhấp nhô theo
sau. Chốc chốc họ có thể thấy phía bắc và phía nam - dọc theo đường bờ
biển, Santa Cruz mờ sương ở xa, bầu trời bị chia cắt bởi những ống khói
của những nhà máy điện. Một sự xấu hổ, những cái đó. Cảnh tượng đó là
một thứ mà Ansel Adams

*

hẳn đã lưu lại, bằng khẩu độ nhỏ đặc trưng để

mang toàn bộ quang cảnh vào trong lăng kính thủy tinh.

Bàn tay của Steve vươn ra và vặn nhỏ âm lượng xuống.
Vậy có lẽ ông ta là một người không thích âm nhạc.
Nhưng lí do không phải như vậy. Trong khi mắt vẫn nhìn về phía chân

trời, Steve nói, “Tôi có một cậu con trai.”

“Vậy à?” Kathryn hỏi.
“Nó mười ba tuổi.” Giọng điệu của ông ta giờ khác hẳn. Một sự đảo

ngược.

“Tên cậu bé là gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.