NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 503

Steve càu nhàu, “Một đầu mối dẫn tới một đầu mối lại dẫn tới một đầu

mối.”

“Anh nói sao cơ?” Charles hỏi.

Steve không trả lời. Ông ta sải bước ra ngoài cửa.

Bên ngoài Cục CBI, Steve Foster nhìn sang người cộng sự mới của

mình.

“Nói cho cô hay, tôi để cô tham gia cùng là vì…,” dừng lại một chút,

“… những người khác của đội đặc nhiệm muốn thế. Còn tôi thì không.”

Kathryn Dance nói một cách vui vẻ, “Đây là vụ của ông, Steve. Tôi

vẫn ở Phòng Dân sự. Tôi chỉ muốn có cơ hội phỏng vấn Escalanza, chỉ thế
thôi.”

Ông ta cằn nhằn, lặp lại, “Những người khác trong đội đặc nhiệm.”

Rồi nhìn cô như thể chuẩn bị nói với cô điều gì đó quan trọng. Tiết lộ một
bí mật. Nhưng ông ta không nói gì.

Cô vẫy tay với Albert Stemple, đi tới chỗ chiếc xe bán tải của anh ta.

Đôi giày cao bồi của anh ta phát ra âm thanh cồm cộp trên mặt đường
nhựa. Gương mặt lạnh như băng, anh ta gật đầu lại.

Albert càu nhàu, “Vậy. Đầu mối dẫn tới chỗ Serrano?.”

“Đúng thế,” Steve nói.
“Tôi sẽ đi theo hai người. Tôi lái xe đến. Cứ nghĩ hôm nay tôi được

nghỉ.” Albert ngồi vào trong xe, khởi động. Chiếc xe gầm gừ.

Kathryn và Steve ngồi trong chiếc xe tuần tra của CBI. Cô ngồi sau vô

lăng.

Cô nhấn vào địa chỉ của nhà nghỉ đó trên định vị GPS của chiếc

iPhone của mình và khởi động xe. Họ đi lên cao tốc và thẳng tiến về phía
tây. Nhanh chóng sự im lặng trong xe dường như còn lớn hơn cả tiếng động
cơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.