NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 52

Kathryn để ý tới thời gian ghi trên băng hình.
8 giờ 18 phút 29 giây.

Bảy phút. Từ lúc bắt đầu tới khi kết thúc. Từ sự sống tới cái chết.
Sau đó, một dáng người loạng choạng trở lại vào khung hình.
“Là cô bé đó,” Bob Holly khẽ nói. “Sinh viên thanh nhạc.”

Một thiếu nữ trẻ có mái tóc vàng và mang một nét đẹp rất đặc biệt. Cô

ấy đang ôm chặt cánh tay phải chỉ còn tới phần khuỷu của mình. Cô ấy
loạng choạng bước tới một trong những cánh cửa đang mở, có lẽ là để tìm
phần cánh tay đã bị đứt. Vào trong khung hình được khoảng ba mét, cô ấy
ngã khuỵu xuống. Hai người chạy tới, người đàn ông rút thắt lưng của ông
ta ra và họ cùng nhau tìm cách cầm máu tạm thời cho cô ấy.

Không nói một lời nào, ông Sam đứng lên và đi trở lại phía cửa văn

phòng. Ông ta dừng lại ở đó. Nhìn ra nơi đổ vỡ, lộn xộn kia, nhận ra mình
đang cầm một chiếc điện thoại Hello Kitty, rồi ông ta đút nó vào túi quần.
Ông Sam lên tiếng, không nhằm vào ai, “Nó đã kết thúc. Cuộc đời tôi đã
chấm hết. Hết thật rồi. Mọi thứ… Sẽ chẳng thể nào khôi phục lại được từ
đống đổ nát này nữa. Chẳng bao giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.