NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 531

CHƯƠNG 92

Ngôi nhà của cô vẫy gọi.
Ngôi nhà kiểu kiến trúc Victorian sáng rực, nhờ ánh đèn dịu gần cửa

và, từ bên trong, ánh đèn chuyển nhợt nhạt sang màu xương cũ bởi những
tấm rèm che. Những chấm trắng của đèn Giáng sinh quanh một cái cửa sổ
trong dịp đặc biệt hay xếp trùm lên một cái cây góp phần vào khung cảnh
kỳ diệu. Ánh sáng mờ ảo bất đối xứng nhưng chẳng sao cả: Dance chưa
bao giờ thấy cần thiết phải cân xứng.

Kathryn Dance tắt động cơ chiếc SUV nhưng vẫn ngồi yên, tay nắm

chặt vô lăng. Chúng đang run rẩy.

Wes…
Đang chơi trò cảnh sát, Wes.

Chúa ơi, Chúa ơi… Thằng bé có thể đã bị tay David Goldschmidt đó

giết. Một khẩu Beretta, Michael đã báo như vậy. Những loại vũ khí đó là
những tác phẩm nghệ thuật, nhưng mục đích của chúng là để giết người. Và
chúng làm việc đó rất tốt.

Cuối cùng tay cô thả lỏng khỏi vô lăng. Lòng bàn tay trở nên mát khi

mồ hôi khô dần.

Tập lại những gì cô sẽ nói với con trai mình. Đó sẽ là một cuộc thảo

luận dài.

Và rồi, dĩ nhiên, suy nghĩ của cô trở lại với những điều Michael

O’Neil đã nói.

“Nghe này, như thể những gì anh vừa nói cho em vẫn chưa đủ…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.