NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 532

Chà, chẳng phải lúc nào cũng thế này sao? Những cuộc hội thoại bạn

không muốn có, không thể có, và từ chối có… chúng vẫn cứ xảy ra, và
thường là vào những lúc tồi tệ nhất có thể. Cô vẫn gần như bị tê liệt với sự
mất tinh thần. Một tá những nhịp thở chậm.

Cuối cùng thì Kathryn cũng bước ra khỏi chiếc Pathfinder và đi lên

hiên nhà, lấy chìa khóa ra.

Tuy nhiên, cô không cần mở chốt cửa. Cánh cửa tự mở ra và Jon

Boling đứng đó, trước mặt cô, trong chiếc quần bò và một chiếc áo thun
màu đen. Cô nhận ra mái tóc của anh dài hơn một chút. Nó đã như thế
khoảng vài ngày qua, dĩ nhiên và cô nghĩ: Có thứ gì đó cô quên mất. Quên
khuấy.

Đó hẳn là một tuần địa ngục.
“Chào em,” anh nói.

Họ hôn nhau và cô bước vào trong.
Theo sau cô là những bước chân lướt nhanh, những móng vuốt cần

cắt. Một vài sự nhảy nhót trên ghế dài một cách nhiệt tình và vài cái quay
lại nhìn vẻ rất-vui-vì-gặp-cô. Kathryn thực hiện một chuyện bắt buộc
nhưng mãi mãi thoải mái, xoa đầu những chú chó.

“Rượu vang nhé?”

“Đoán tốt lắm.”
Cô nở nụ cười và gật đầu. Cô cởi chiếc áo khoác ra và treo nó lên. Quá

mệt mỏi thậm chí để tìm mắc áo.

Anh trở lại với những chiếc ly. Vang trắng cho cả hai người họ. Là

chai Chardonnay không được ủ trong thùng gỗ sồi mà họ mới khám phá ra
gần đây. Michael thích vang đỏ. Đó là tất cả những gì anh uống.

“Bọn trẻ đâu?”
“Trong phòng của chúng. Wes đã về nhà khoảng một tiếng trước.

Không muốn xem một chương trình mà anh đã cùng phá. Điều đó có chút
kỳ lạ. Giờ thằng bé đang ở trong phòng ngủ. Có vẻ tâm trạng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.