NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 533

Tự hỏi vì sao.
“Mags cũng đang ở trong phòng của con bé. Đang hát rống lên rồi.

Đàn vi-ô-lông có lẽ là quá khứ rồi.”

“Nhiệt độ bên ngoài không tệ? Chúng ta có nên?”
Họ cùng đi ra ngoài hiên, phủi đám lá vàng xoăn khỏi những chiếc

nệm trên vài chiếc ghế gỗ không vào bộ. Bán đảo Monterey này không
giống vùng Trung tây, không thực sự có các mùa rõ rệt. Lá rơi khi chúng
thích.

Kathryn thong thả ngồi xuống và ngả lưng ra sau. Sương mù phảng

phất qua, mang theo mùi mùn ẩm ướt, giống như mùi thuốc lá và mùi bạch
đàn. Cô nhớ về lần Maggie có hẳn một bài diễn thuyết để được mua một
chú gấu túi con, trích dẫn là có rất nhiều lá cho nó ăn trong khu phố này.
“Chúng ta sẽ không tốn một đồng nào!.”

Kathryn không buồn phản biện lại. “Không,” cô đã nói.
Boling kéo khóa chiếc áo len của anh lên. “Bản tin đã có một chuyên

mục về tên Antioch.”

Kathryn đã nghe về chuyện đó, cô từ chối bình luận.

“Antioch March,” Jon ngẫm nghĩ. Đó là tên thật của anh ta à?”
“Phải. Thường được gọi là Andy.”
“Nhưng khách hàng của tên này cũng phải bị tội chứ?”

“Em không chắc là kết tội thế nào nữa. Có lẽ là âm mưu, nếu họ thực

sự yêu cầu giết người. Đó là một mạng lưới rộng. Nhưng, theo như March
nói, rất nhiều khách hàng là ở nước ngoài. Nhật Bản, Hàn Quốc, Đông
Nam Á. Chúng ta không thể tìm được họ và đây không phải là một trường
hợp dẫn độ. TJ giờ đang xem các hồ sơ của trang web này. Em nghĩ chúng
ta sẽ có vài công dân Mỹ mà Cục có thể nói chuyện với. March đang hợp
tác. Đó là một phần của thỏa thuận.”

Một cái rùng mình.
Tôi vui vì chúng ta đang ở trong cuộc sống của nhau…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.