NỖI KINH HOÀNG Ở SOLITUDE CREEK - Trang 9

Thông báo từ loa phóng thanh yêu cầu tắt hết điện thoại, đóng các cửa

thoát hiểm và vài thứ khác là tiếng của chính người chủ đáng kính của câu
lạc bộ này - ông Sam Cohen. Ông là một biểu tượng của vùng Vịnh
Monterey này. Ai ai cũng yêu quý Sam.

Giọng Sam tiếp tục vang lên, “Và giờ, thưa quý vị thân mến, Solitude

Creek, quán bar bậc nhất tại bờ Tây….”

Tiếng vỗ tay rào rào.
“… rất hân hạnh được chào đón, trực tiếp từ Thành phố của những

Thiên thần… Lizard Annie!”

Tiếp đó là tiếng vỗ tay reo hò. Huýt sáo.

Các chàng trai bước ra. Những chiếc ghi-ta được cắm điện vào. Chỗ

ngồi phía sau dàn trống nhanh chóng được tiếp quản, vị trí đàn điện cũng
vậy.

Giọng ca chính hất mái tóc của mình sang một bên và giơ tay lên về

phía khán giả. Thể hiện cử chỉ quen thuộc của nhóm. “Chúng ta đã sẵn sàng
để bùng cháy chưa?.”

Tiếng hò reo vang lên.

“Sẵn sàng chưa?”
Những âm thanh từ cây ghi-ta vang lên. Đúng thế! Đó là bài Trốn

thoát. Michelle và con gái bắt đầu vỗ tay, hòa cùng với hàng trăm người
khác trong căn phòng nhỏ này. Không gian trở nên nóng hơn cùng với độ
ẩm và mùi cơ thể. Sự bí bách tăng lên một chút. Tuy nhiên, Michelle vẫn
tươi cười, thậm chí còn cười lớn.

Nhịp điệu vẫn vang lên cùng ghi-ta điện, trống và những cánh tay.

Nhưng đột nhiên Michelle ngừng vỗ tay. Cô cau mày nhìn xung quanh

và ngẩng đầu lên. Đó là gì vậy? Giống như mọi nơi ở California, quán này
cấm hút thuốc. Tuy nhiên, Michelle chắc chắn rằng có ai đang làm điều
này. Cô rõ ràng ngửi thấy mùi khói.

Cô nhìn quanh nhưng không thấy ai đang hút thuốc cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.