NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 104

quanh chỗ quầy bar. “Chuồn thôi. Khách ở nhà hàng này chỉ còn
chúng ta.”

Chúng tôi thanh toán và theo thang máy rời khỏi nhà hàng xoay.

Phòng Jezzie ở tầng cao hơn. Có lẽ nơi cô ở cũng có thể nhìn ra đại
dương. Từ phòng hạng sang của mình.

“Như thế thật dễ chịu,” tôi nói khi cô dừng bước. Tôi nghĩ đó là

một câu khá sến từ vở kịch của Noel Coward. “Cảm ơn vì đã đồng
hành. Chúc mừng Giáng sinh.”

“Chúc mừng Giáng sinh, Alex.” Jezzie mỉm cười. Cô vén lọn tóc

vàng ra sau tai, đó là một thói quen của cô mà tôi đã nhận ra từ trước.
“Quả là dễ chịu thật. Nhưng không may là ngày mai có thể sẽ không
được thế.”

Jezzie bẹo má tôi và quay bước về phòng. “Tôi sẽ mơ thấy anh

mặc đồ bơi đấy,” cô nói khi cửa thang máy khép lại.

Tôi đi xuống thêm bốn tầng, tắm nước thật lạnh và một mình đón

Giáng sinh. Tôi nghĩ về Jezzie Flanagan. Những ảo tưởng ngốc
nghếch trong một phòng khách sạn lẻ loi ở Miami Beach. Chúng tôi sẽ
không đi tới đâu nhưng tôi thích cô. Tôi cảm thấy mình có thể nói
chuyện với Flanagan về bất kỳ chuyện gì. Tôi đọc thêm một chút về
thời gian nhà văn Styron chống chọi với bệnh trầm cảm, cho tới lúc có
thể chợp mắt. Tôi có những giấc mơ của riêng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.