NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 123

mươi, dù bắt đầu trông xuống phong độ. Tôi đã điều trị cho một số
cựu binh trở về từ Việt Nam có đủ sự bất cần để tham gia vào một vụ
bắt cóc.

Hắn không khó chịu bởi câu hỏi này, nhưng cũng không trả lời

tôi.

Thật kỳ quái. Gã liên lạc vẫn không có vẻ lo lắng hay hồi hộp.

Một trong hai đứa trẻ bị bắt cóc đã chết. Tại sao hắn lại tự mãn và thư
thái như vậy? Hắn biết điều gì mà tôi không biết? Gary Soneji là ai?
Hắn là ai? Quan hệ của chúng là thế nào?

Sau khoảng nửa giờ, chiếc Cessna bắt đầu hạ thấp độ cao hướng

về phía một hòn đảo nhỏ bao quanh là các bãi tắm cát trắng. Tôi
không biết chúng tôi đang ở đâu. Có lẽ là một nơi nào đó ở Bahamas
chăng? FBI vẫn bám sát chúng tôi chứ? Vẫn theo dõi chúng tôi từ trên
trời chứ? Hay đã mất dấu?

“Hòn đảo dưới kia tên gì vậy? Chúng ta đang ở đâu? Đến lúc này

thì tôi cũng chẳng làm được gì nữa.”

“Đây là Little Abaco,” rốt cuộc gã liên lạc cũng trả lời. “Có kẻ

nào lần theo dấu vết của ta không? FBI? Giám sát điện tử? Có thiết bị
gắn trên người anh à?”

“Không,” tôi đáp. “Không có thiết bị nào. Chẳng giấu giếm gì

đâu.”

“Có thể họ phủ gì đó lên tiền chăng?” Tên này dường như biết

hết mọi khả năng có thể xảy ra. “Chẳng hạn như bụi huỳnh quang ấy?”

“Chuyện đó thì tôi không biết,” tôi nói. Tuyên bố ấy cũng đúng

phần nhiều. Nhưng tôi cũng không thể chắc chắn. Có thể FBI đã
không nói cho tôi biết tất cả.

“Tôi hy vọng là không. Khó mà tin được các anh sau chuyện đã

xảy ra ở Công viên Disney. Nơi ấy đầy cảnh sát và bọn FBI. Mà lại
sau khi chúng tôi đã bảo các anh không được làm thế. Thời nay chẳng
thể tin nổi ai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.