NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 122

Vì lý do nào đó, điều ấy khiến gã liên lạc cười nhăn nhở. “Được

rồi. Không gợi ý hữu ích hay câu hỏi khó chịu nào nữa. Dù tôi đánh
giá cao sự lo lắng của anh. Tận hưởng chuyến bay đi. Con bé chưa bị
đánh hay bị lạm dụng tình dục. Với tư cách một quý ông, tôi nói thật
đấy.”

“Anh đúng là người như thế à? Dù sao thì anh cũng không thể

biết điều đó,” tôi nói. “Từ sáng tới giờ anh chưa gặp con bé. Anh
không biết Soneji có thể làm gì khi chỉ có mình hắn. Dù tên thật của
hắn là gì.”

“Ừ, mà này, tất cả chúng ta đều phải tin tưởng đối tác của mình.

Giờ anh chỉ ngồi yên và im miệng đi. Hãy tin tôi. Vì phi hành đoàn
thiếu người, chuyến bay này không mời khách dùng đồ uống hay đồ
ăn vặt đâu.”

Tại sao hắn lại điềm tĩnh kinh khủng như thế nhỉ? Hắn quá tin vào ở
bản thân.

Liệu có phải đã có những vụ bắt cóc khác diễn ra trước vụ này?

Có thể hắn đã diễn một vụ thử nghiệm ở đâu đó không? Ít nhất đó
cũng là điều cần xác minh. Nếu tôi có khả năng xác minh điều gì đó
sau khi chuyện này kết thúc.

Tôi ngả người về sau một lúc và nhìn xuống phía dưới. Chúng tôi

đang bay phía trên mặt biển. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay của mình - đã
hơn ba mươi phút kể từ khi rời Orlando. Biển có vẻ động, dù trời nắng
và sáng sủa. Thi thoảng có một đám mây phủ bóng xuống mặt nước
nhấp nhô. Cái bóng chập chờn của chiếc máy bay xuất hiện rồi lại biến
mất. Hẳn là Cục đang theo dõi chúng tôi qua rađa, nhưng tay phi công
cũng sẽ biết điều đó. Hắn không có vẻ gì lo lắng. Đây là trò mèo vờn
chuột đáng sợ. Gã liên lạc sẽ phản ứng thế nào? Soneji và Maggie
Rose đang ở đâu? Chúng tôi sẽ trao đổi ở đâu?

“Anh học bay ở đâu?” tôi hỏi. “Ở Việt Nam à?” Tôi đang phân

vân về điều đó. Hắn có vẻ ở đúng độ tuổi, từ bốn lăm đến gần năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.