NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 14

“À, không. Không có dấu hiệu cho thấy cửa bị phá. Cửa không

khóa, thưa sếp.”

Viên cảnh sát tuần tra căng thẳng thực sự. “Trong đó quả thực rất

kinh khủng, thưa sếp. Đó là một gia đình.” Một trong các viên cảnh sát
tuần tra bật chiếc đèn pin cực mạnh vỏ bằng nhôm cán và tất cả chúng
tôi cùng nhòm vào trong bếp.

Có một chiếc bàn ăn rẻ tiền bằng nhựa với những chiếc ghế nhựa

cùng tông màu xanh vỏ chanh. Trên tường treo một chiếc đồng hồ
hình Bart Simpson da đen. Đó là những thứ ta thấy ở cửa sổ trước của
mọi hiệu thuốc Nhân dân. Mùi thuốc khử trùng Lysol và mỡ cháy
quyện thành một thứ gì đó rất lạ dù không hoàn toàn khó chịu. Ở hiện
trường án mạng có những mùi còn đáng sợ hơn nhiều.

Sampson và tôi lưỡng lự, cố gắng nhận định sát nhất về cách thức

vụ án xảy ra trước đó vài giờ.

“Hắn đã có mặt đúng chỗ này,” tôi nói. “Thủ phạm đã vào qua

đường bếp. Hắn đã ở đây, nơi chứng ta đang đứng.”

“Đừng nói như thế, Alex,” Sampson nói. “Nghe cứ như Jeane

Dixon

*

. Làm tớ phát khiếp.”

Dù đã làm không biết bao nhiêu lần nhưng chưa bao giờ công

việc này trở nên dễ dàng hơn. Ta không muốn phải vào bên trong. Ta
không muốn thấy thêm bất kỳ cơn ác mộng nào trong đời.

“Họ ở trên gác,” viên cảnh sát nuôi ria mép nói. Cậu ta thông báo

cho chúng tôi về các nạn nhân. Một gia đình mang họ Sander. Hai phụ
nữ và một bé trai.”

Đồng sự của viên cảnh sát - một tay da đen đậm người - vẫn chưa

nói lời nào. Anh ta tên Butchie Dykes. Đây là một tay cảnh sát trẻ
nhạy cảm tôi đã từng trông thấy ở đồn.

Bốn chúng tôi cùng tiến vào căn nhà chết chóc. Từng người trong

chúng tôi hít một hơi sâu. Sampson vỗ vào vai tôi. Cậu ta biết án mạng
với trẻ em khiến tôi run rẩy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.