NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 13

Tôi chỉ cao một mét chín. John cao hai mét và vẫn còn cao thêm.

Cậu ta luôn đeo kính râm hiệu Wayfarer. Đôi lúc bạn tôi đội một chiếc
mũ Kangol rách rưới hay chiếc băng đô màu vàng. Một số người gọi
cậu là “John-John” bởi cậu to lớn đến mức có thể tách ra thành hai
chàng John.

Chúng tôi bước thẳng qua mặt viên trung úy về phía căn nhà xảy

ra án mạng. Người ta cho rằng tầm của đội chuyên trách tinh nhuệ
chúng tôi phải vượt lên trên sự đối đầu kiểu này. Đôi lúc chúng tôi
cũng được như thế thật.

Vài cảnh sát mặc sắc phục đã có mặt bên trong ngồi nhà. Khoảng

bốn giờ ba mươi, một người hàng xóm thấy lo ngại đã gọi điện cho
đồn cảnh sát khu vực. Bà cho rằng mình đã phát hiện ra một tên du
đãng đang lần mò quanh đó. Người phụ nữ đã dậy vì thấy động giữa
đêm. Ở khu này là thế.

Hai cảnh sát tuần tra mặc sắc phục phát hiện ra ba xác chết trong

nhà. Khi báo cáo về trung tâm, họ được lệnh đợi Đội Điều tra Đặc
biệt. Đội này gồm tám sĩ quan da đen nằm trong danh sách đề cử cho
những công việc khá khẩm hơn ở Sở.

Cửa ngoài của bếp đang khép hờ. Tôi đẩy cho cửa mở hẳn ra.

Cửa của mọi căn nhà đều có tiếng động rất riêng khi đóng và mở. Cửa
này rên rỉ như một ông già.

Trong nhà tối đen. Kỳ quái. Gió bị hút qua cánh cửa mở và tôi có

thể nghe thấy tiếng gì đó lạch cạch bên trong.

“Chúng tôi không bật điện, thưa ngài,” một trong những cảnh sát

mặc sắc phục cất lời từ phía sau tôi. “Ngài là Tiến sĩ Cross, phải
không?”

Tôi gật đầu. “Lúc các anh đến thì cửa bếp có mở không?” Tôi

quay sang viên cảnh sát tuần tra. Cậu ta là người da trắng, mặt trông
như trẻ con, đang nuôi chút ria mép để nhìn già dặn hơn. Có lẽ cậu ta
chừng hai ba, hai tư tuổi, vẫn còn sợ hãi về chuyện xảy ra sáng nay.
Tôi không thể trách móc gì cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.