NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 147

CHƯƠNG 29

Ở THÀNH PHỐ WILMINGTON, DELAWARE, Gary Murphy đang
dọn dẹp lớp tuyết dày mười phân. Đó là chiều thứ Tư, mồng sáu tháng
Giêng. Hắn đang nghĩ về vụ bắt cóc. Hắn đang cố gắng kiểm soát.
Hắn đang nghĩ về con bé nhà giàu khốn kiếp Maggie Rose Dunne thì
một chiếc Cadillac màu xanh bóng lộn rẽ vào mé căn nhà nhỏ kiểu
thuộc địa của hắn ở đại lộ trung tâm. Một tiếng chửi bật ra qua làn hơi
từ miệng của Gary.

Roni - đứa con gái sáu tuổi của Gary - đang làm những quả cầu

tuyết và đặt chúng lên lớp băng đọng trên mặt tuyết. Nó ré lên khi
trông thấy bác Marty của mình bước ra khỏi xe.

“Con bé nào xi-xi-xinh thế kia?” bác Marty từ bên này sân gọi

với sang Roni. “Đó có phải ngôi sao điện ảnh không thế? Đúng rồi!
Bác nghĩ thế đấy. Đó phải Ronniiiiii không? Bác nghĩ là đúng đấy!”

“Bác Marty! Bác Marty!” Roni vừa hét vừa chạy về phía chiếc

xe.

Lần nào trông thấy Marty Kasajian, Gary cũng nghĩ đến bộ phim

kinh tởm Bác Buck. Trong Bác Buck, John Candy là một người họ
hàng đáng ghét, khó gần, không được chào đón mà vẫn liên tục xuất
hiện để tra tấn một gia đình da trắng trung lưu ở vùng Trung Tây. Đó
là một bộ phim rất khó chịu. Bác Marty Kasajian giàu có và thành đạt;
ồn ào hơn John Candy; và ông ta ở đây. Gary ghét anh trai của Missy
vì tất cả những lý do đó, nhưng trên hết vì Marty là ông chủ của hắn.

Chắc chắn Missy đã nghe thấy tiếng oang oang của Marty. Làm

sao có chuyện người nào trên đại lộ trung tâm hoặc phố Bắc gần đó lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.