NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 149

“Anh lại mang gì cho nó thế?” Missy thì thầm đầy ẩn ý với ông

anh. “Anh cho nhiều quá.”

Marty nhún vai như thể không nhớ nổi. So với mọi người khác

thì Missy thực sự ổn. Cô khiến Gary nhớ về người mẹ thực sự của
hắn. Cô thậm chí trông giống bà mẹ thực sự của hắn. Gary nhận thấy
rằng chỉ khi ở cạnh anh trai mình, Missy mới thay đổi theo hướng tệ
hại hơn. Cô thậm chí đã bắt đầu nhiễm giọng điệu và những thói quen
khó chịu của Marty.

“Nghe này hai nhóc.” Marty nhích lại gần vợ chồng Gary.

“Chúng ta có một trục trặc nhỏ. Có thể xử lý được bởi chúng ta phát
hiện ra sớm, nhưng ta phải giải quyết một việc. Cứ vờ như tất cả
chúng ta là người lớn cả, hai đứa biết rồi đấy.”

Missy ngay lập tức trở nên bồn chồn. “Gì thế anh Marty? Vấn đề

là gì vậy?”

Bây giờ Marty Kasajian trông thực sự lo ngại và không thoải mái.

Gary đã thấy ông ta sử dụng cái nhìn buồn thảm ấy với khách hàng
của mình cả ngàn lần rồi. Đặc biệt là khi ông ta phải đưa cho ai đó một
hóa đơn quá hạn, hoặc sa thải một nhân viên ở văn phòng.

“Gar à?” Marty hướng mắt sang Gary nhờ giúp đỡ. “Cậu muốn

nói gì chứ?”

Gary nhún vai. Như thể hắn không biết chút gì, đúng thế. Mẹ

mầy, đồ chó, hắn nghĩ. Lần này mày tự làm đi.

Gary có thể cảm nhận được một nụ cười từ sâu thẳm trong hắn.

Hắn không muốn biểu lộ song cuối cùng nụ cười cũng vẫn hé lên trên
môi. Đây là một kiểu thời khắc thú vị. Bị bắt quả tang cũng có những
phần thưởng ý nghĩa của riêng nó. Ở đây có lẽ là một bài học; một
điều gì đó để ta học tập.

“Xin lỗi. Anh không nghĩ đây là chuyện vui vẻ đâu.” Marty

Kasajian lắc đầu và nói. “Anh thực sự không nghĩ thế, Gary.”

“Vâng, em cũng không nghĩ vậy,” Gary nói bằng giọng hài hước.

Đó là một giọng cao, giống như một cậu bé. Không thực sự là giọng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.