NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 18

học. Tính mẹ nó rất hay. Cô thực sự hiểu những khó khăn mà Maggie
phải sống chung.

Tất cả bọn trẻ, gồm học sinh từ lớp một tới lớp sáu, tập trung lại

và đang hát bài “Xe tốc độ” của Tracy Chapman. Trước khi chơi bài
hát theo phong cách folk/rock trên chiếc piano đen bóng hiệu
Steinway đặt trong phòng nhạc, cô Kaminsky đã cố gắng giải thích
cho tất cả học sinh về thông điệp của bài hát.

“Bài hát đầy xúc động của một phụ nữ trẻ da đen từ

Massachusetts này nói về cảnh nghèo kiết xác ở đất nước giàu nhất thế
giới, về thân phận của người da đen trong những năm một chín chín
mươi.”

Cô giáo nhạc họa nhỏ nhắn xinh xắn này luôn mãnh liệt như thế.

Cô cảm thấy nhiệm vụ của một giáo viên giỏi không phải cung cấp
thông tin mà là thuyết phục, để rèn đúc những cái đầu trẻ trung và
quan trọng ở ngôi trường danh giá.

Bọn trẻ thích cô Kaminsky, thế nên chúng cố gắng hình dung tình

cảnh khổ sở của người nghèo và thua thiệt. Vì mức học phí ở trường
Washington Day lên đến mười hai ngàn đô la, lũ trẻ cũng không dễ mà
tưởng tượng ra cảnh nghèo.

“Bạn có chiếc xe tốc độ,” chúng hát cùng cô Kaminsky và tiếng

đàn piano cô đánh.

“Còn tôi có kế hoạch đưa chúng ta rời khỏi đây.”
Khi Maggie hát “Xe tốc độ”, nó thực sự cố gắng tưởng tượng

xem nghèo như thế sẽ ra sao. Nó đã thấy đủ số người nghèo ngủ trong
cái lạnh trên những đường phố Washington. Nếu tập trung, nó có thể
hình dung được những cảnh tượng khủng khiếp quanh Georgetown và
Vòng xoay Dupont. Đặc biệt là những người đàn ông cùng đám giẻ
bẩn lau kính chắn gió xe nó thấy ở mọi cột đèn giao thông. Mẹ nó luôn
cho họ một đô la, thi thoảng nhiều hơn thế. Vài người ăn xin nhận ra
cô và rõ ràng phát cuồng lên. Họ mỉm cười như gặp vận may, còn
Katherine Rose luôn có điều gì đó tốt đẹp để nói với họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.