NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 19

“Bạn có chiếc xe tốc độ,” Maggie Rose hát to lên. Con bé cảm

thấy giọng mình đang lên cao vút.

“Nhưng nó có đủ nhanh để chúng ta có thể bay đi không
“Chúng ta phải quyết định
“Chúng ta phải ra đi đêm nay, hoặc sẽ sống và chết như thế

này.”

Bài hát kết thúc trong những tiếng hò reo và vỗ tay lớn từ đám

đông lũ trẻ. Cô Kaminsky cúi người một cách hơi lạ trước đàn piano.

“Vất vả thật,” Michael Goldberg lầm bầm. Michael đứng ngay

cạnh Maggie. Nó là bạn thân nhất của Maggie ở Washington - thằng
bé nhập học một năm trước, khi cùng cha mẹ chuyển từ Los Angeles
tới.

Michael đang châm biếm, tất nhiên là thế rồi. Như mọi khi. Đó là

cách cư xử “Bờ Đông” của nó với những người không thông minh
bằng mình - tương đương với tất cả mọi người trên thế giới tự do.

Michael Goldberg thực sự là một thằng bé có đầu óc cực kỳ

thông minh, Maggie biết thế. Thằng bé đọc mọi thứ, không chừa thứ
nào; một tay sưu tầm kỳ lạ; một người thích làm hơn nói; luôn hài
hước nếu nó thích ta. Nhưng Michael từng là một “em bé xanh xao”,
và thằng bé vẫn không được to con hay khỏe mạnh lắm. Điều đó mang
lại biệt danh “Nhãi Con” cho nó, có thể nói biệt danh ấy đã kéo thằng
bé rơi khỏi bệ cao trí tuệ của mình.

Hầu như sáng nào Maggie và Michael cũng đến trường cùng xe.

Sáng hôm đó chúng đến bằng xe của Sở Mật vụ. Bố Michael là bộ
trưởng Bộ Tài chính. Chính xác là bộ trưởng Bộ Tài chính. Thực tế là
ở trường Washington Day chẳng có ai thực sự “bình thường”. Mọi học
sinh đều phải cố gắng hòa nhập, bằng cách này hay cách khác.

Khi đám học sinh giải tán khỏi buổi tập trung sáng, từng đứa đều

được hỏi xem ai sẽ đón chúng sau khi tan trường. Ở Washington Day,
an ninh là vấn đề cực kỳ quan trọng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.