NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 190

Gary Soneji/Murphy ngoặt vào một tiệm McDonald ở

Wilkinsburg, Pennsylvania. Trẻ con mọi lứa tuổi đều thích đồ
McDonald, đúng không? Đồ ăn, bạn bè và niềm vui. Gary vẫn rất
đúng kế hoạch. “Thằng Bé Hư” đáng tin cậy ở điểm này - ta có thể
chỉnh giờ đồng hồ theo hắn.

Có những hàng người thường thấy vào giờ ăn trưa thơ thẩn đi ra

đi vào Mickey D. Tất cả bọn họ đều mắc kẹt trong những lối mòn,
những việc vặt vãnh hằng ngày của mình. Nhồi nhét bánh kẹp và
khoai tây chiên.

Thế còn những bài hát cũ của nhóm Hooters - về những xác sống

ở ngoài kia, trên nước Mỹ này? Tất cả các người, lũ xác sống kia?
Bước đi như một xác sống?
Điều gì đó về hàng chục triệu xác sống
ngoài kia. Đó là đã nói giảm đi rất nhiều.

Liệu hắn có phải là người duy nhất sống gần với tiềm năng của

bản thân? Soneji/Murphy tự hỏi. Điều đó sai thế quái nào được. Chẳng
ai đặc biệt như hắn. ít nhất hắn cũng chưa gặp kẻ nào trong số những
người đặc biệt.

Soneji quay sang khu phòng ăn của tiệm McDonald. Đã có đến

cả trăm ngàn tỷ suất McBurger được tiêu thụ, con số ấy vẫn tiếp tục
tăng. Phụ nữ trong này có cả đám. Phụ nữ và toàn bộ đám con cái quý
hóa của họ. Những kẻ xây tổ, những kẻ tầm thường hóa mọi thứ,
những con ngỗng ngốc nghếch với bộ ngực mềm nhũn ngớ ngẩn của
chúng.

Ronald McDonald cũng ở đó, dưới dạng một cái bánh quy thiu

hình tròn cao một mét tám trong mắt bọn trẻ con. Quả là một ngày hay
ho! Ronald McDonald gặp thầy Chips.

Gary trả tiền hai cốc cà phê đen và xoay người bước trở ra xuyên

qua đám đông. Hắn nghĩ đầu mình sắp nổ tung. Mặt và cổ hắn đỏ ửng.
Hắn đang thở quá nhanh, cổ họng Gary khô khốc, hắn đang đổ mồ hôi
quá nhiều.

“Ngài ổn chứ, thưa ngài?” cô gái sau quầy hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.