NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 196

CHƯƠNG 43

KHÔNG AI TRONG CHÚNG TÔI ngủ nhiều hơn đôi ba tiếng, một số
còn ngủ ít hơn. Chúng tôi chếnh choáng vì thiếu ngủ khi chạy xe trên
quốc lộ 22.

Gary Soneji/Murphy đã bị “nhìn thấy” nhiều lần trong khu vực

nằm ở phía Nam chúng tôi. Hắn đã trở thành ông kẹ với một nửa dân
số Mỹ. Tôi biết rằng hắn thích thú với cương vị ấy.

Jezzie Flanagan, Jeb Klepner, Sampson và tôi ngồi trên một chiếc

xe mui kín màu xanh nước biển hiệu Lincoln. Sampson cố gắng ngủ.
Tôi được chỉ định làm lái xe trong ca đầu tiên.

Lúc mười hai giờ mười phút trưa, khi chúng tôi đang chạy xuyên

vùng Murrysville, Pennsylvania thì một cuộc gọi khẩn được truyền
qua hệ thống liên lạc vô tuyến.

“Tất cả các đơn vị chú ý, chúng ta có thông tin về một vụ xả

súng!” giọng viên sĩ quan điều phối xen lẫn những tiếng lẹt xẹt của
sóng vô tuyến. “Một người đàn ông tự xưng là Gary Soneji đã bắn ít
nhất hai người bên trong một tiệm McDonald ở Wilkinsburg. Vào thời
điểm này hắn đang giữ ít nhất sáu mươi con tin trong tiệm.”

Chưa tới ba mươi phút sau, chúng tôi đã có mặt ở hiện trường tại

Wilkinsburg, Pennsylvania. Sampson lắc đầu với vẻ khó chịu và ngạc
nhiên. “Tên khốn này biết cách tổ chức tiệc hay có chuyện gì đây?”

“Hắn làm thế khác gì tự tìm chỗ chết? Lần này là tự sát à?” Jezzie

Flanagan băn khoăn về điều đó.

“Tôi không ngạc nhiên với bất kỳ điều gì hắn làm, nhưng

McDonald thì phù hợp. Cứ nhìn đám trẻ con mà xem. Ở đó giống như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.