NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 205

Jezzie nhắm mắt. “Ôm tôi thêm một phút nữa đi,” cô thì thào.

“Anh biết điều gì thực sự dễ chịu không? Là được ở bên cạnh người
hiểu những gì mình đã trải qua. Chồng tôi chưa bao giờ hiểu cái nghề
này.”

“Tôi cũng thế. Thực ra, càng ngày tôi càng hiểu cái nghề này ít

đi,” tôi đùa. Nhưng tôi đang nói một phần sự thật.

Tôi ôm Jezzie lâu hơn nhiều so với khoảng thời gian vài phút. Cô

có vẻ đẹp không tuổi khiến người ta phải giật mình. Tôi thích ngắm
Jezzie.

“Chuyện này kỳ lạ quá, Alex. Kỳ lạ một cách dễ chịu, nhưng vẫn

kỳ lạ,” cô nói. “Toàn bộ chuyện này có phải một giấc mơ không?”

“Không thể là mơ. Tên đệm của tôi là Isaiah

*

Cô không biết à.”

Jezzie lắc đầu. “Tôi biết tên đệm của anh là Isaiah. Tôi đã trông

thấy ở một báo cáo từ Cục. Alexander Isaiah Cross.”

“Thảo nào cô leo được cao thế,” tôi nói với Jezzie. “Cô còn biết

gì về tôi nữa?”

“Cứ từ từ, anh sẽ sớm biết thôi,” cô đáp. Và đặt một ngón tay lên

môi tôi.

Cheshire là một khách sạn nhỏ vùng nông thôn đẹp như tranh

nằm cách Wilkinsburg khoảng mười sáu ki lô mét về phía Bắc. Jezzie
đã phải khó khăn lắm mới kiếm được cho chúng tôi một phòng. Cho
tới lúc này, chưa ai trông thấy chúng tôi bên nhau trong khách sạn -
điều tốt cho cả hai chúng tôi.

Phòng của tôi và Jezzie vốn là một căn nhà chứa xe ngựa quét vôi

trắng nằm tách rời tòa nhà chính. Nó chứa đầy những món đồ trông có
vẻ là đồ cổ thật, gồm cả một khung cửi dệt bằng tay và vài chiếc chăn
bông chần.

Trong phòng có lò sưởi dùng củi, và chúng tôi đốt lửa lên. Jezzie

gọi bộ phận phục vụ phòng và yêu cầu lấy sâm banh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.