NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 207

“Tôi không biết. Anh muốn làm gì? Tôi cá là ở tòa nhà chính họ

có đặt mấy bàn trò chơi vui hết sảy. Tôi là một trong số một trăm
người còn sống biết chơi cờ Parcheesi đấy.” Jezzie nghển cổ nhìn ra
ngoài cửa sổ. “Nếu không chúng ta có thể đi bộ xuống hồ. Hát bài
‘Winter Wonderland’.”

“Ừ. Chúng ta có thể trượt băng. Trượt băng. Tôi là một cao thủ

trượt băng đấy. Điều đó có trong báo cáo về tôi của FBI không?”

Jezzie nhe răng cười và vỗ vào hai đầu gối mình. “Tôi muốn xem

việc đó. Tôi sẽ trả khá tiền để được xem anh trượt băng.”

“Nhưng tôi quên mất giày trượt rồi.”
“Ồ, thế hả. Còn gì khác? Ý tôi là tôi thích anh quá, tôi xem trọng

anh quá nên không thể để anh nghĩ rằng có lẽ tôi thích cơ thể anh.”

“Nói một cách tuyệt đối trung thực và thẳng thắn, tôi quan tâm

một chút tới cơ thể ,” tôi nói. Cả hai chúng tôi hôn nhau, và tôi vẫn
thấy thật tuyệt vời. Lửa cháy lách tách. Sâm banh lạnh băng. Lửa và
băng đá. Âm và dương. Tất cả những thứ đối lập hút lấy nhau. Những
ngọn lửa bùng cháy trong hoang dã.

Chúng tôi không ngủ cho đến tận bảy giờ sáng hôm sau. Cả hai

thậm chí còn đi bộ xuống hồ, dùng giày thường và trượt trên băng
dưới ánh trăng.

Jezzie ngả người và hôn tôi khi ở giữa hồ. Một nụ hôn thực sự.

Nụ hôn của một cô gái trưởng thành.

“Ồ, Alex,” cô thì thầm vào má tôi. “Em nghĩ chuyện này sẽ trở

thành rắc rối thực sự đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.