NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 209

Có vẻ Tiến sĩ Campbell thực sự ngạc nhiên về thông tin ấy. Rõ

ràng là chưa ai nói với ông điều đó. “Hừm, chắc chắn anh đã nhờ tới
một số quan hệ để có thể đến nói chuyện với hắn. Vấn đề đã khá phức
tạp. Quyền thăm hắn bây giờ là hàng quý hiếm đấy.”

“Tôi đã tham gia vụ này từ khi hắn bắt cóc hai đứa trẻ ở

Washington. Tôi đã có mặt tại hiện trường khi hắn bị bắt.”

“Thực ra, tôi không chắc chắn liệu bây giờ chúng ta có còn nói về

cùng một gã đó không,” Tiến sĩ Campbell nói. Ông không giải thích gì
thêm. “Tiến sĩ Cross phải không nhỉ?”

“Tiến sĩ Cross, thanh tra Cross, Alex. Ông gọi thế nào cũng

được.”

“Xin hãy đi cùng tôi, Tiến sĩ. Anh sẽ thấy đây là điều đáng quan

tâm nhất đấy.”

Do vết thương vì đạn bắn tỉa ở tiệm McDonald, Soneji được giam

ở một phòng riêng trong bệnh viện của nhà tù. Tiến sĩ Campbell dẫn
tôi theo một hành lang rộng bên trong bệnh viện. Tất cả các phòng đều
có tù nhân nằm. Lorton là một nơi rất nổi tiếng, ở cửa ra vào có những
hàng dài người. Hầu hết tù nhân ở đây đều là người da đen. Độ tuổi
của họ nằm từ mười chín tới ngoài năm mươi. Tất thảy đều cố tỏ ra
thách thức và cứng rắn, nhưng đó là cách thể hiện không có mấy tác
dụng ở nhà tù liên bang.

“Tôi e là tôi đã có hơi hướng bênh vực hắn,” Campbell nói khi

hai chúng tôi đi cùng nhau. “Chút nữa anh sẽ hiểu vì sao. Mọi người
đều muốn và cần gặp hắn. Tôi đã nhận được điện thoại từ khắp nơi
trên thế giới. Một nhà văn từ Nhật Bản nhất định đòi gặp hắn. Một bác
sĩ từ Frankfurt. Một người nữa từ London. Đại loại là thế.”

“Tôi có cảm giác là có điều gì đó về hắn mà ông chưa nói với tôi,

Tiến sĩ ạ,” cuối cùng tôi cũng nói với Campbell. “Điều đó là gì vậy?”

“Tôi muốn anh tự đưa ra những kết luận, Tiến sĩ Cross. Hắn ở

ngay đây, ở khu vực gần phòng chính. Tôi rất muốn biết quan điểm
của anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.