NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 210

Chúng tôi dừng trước cánh cửa thép cài then ở hành lang bệnh

viện. Một lính gác cho chúng tôi qua. Đằng sau cánh cửa là vài phòng
khác của bệnh viện, nhưng là những phòng được bảo vệ tối đa.

Một bóng đèn sáng rực phía trong căn phòng đầu tiên. Không

phải phòng của Soneji. Hắn ở trong căn phòng tối hơn phía bên trái.
Khu vực thăm viếng tù nhân bình thường không được sử dụng vì quá
sơ hở. Bên ngoài phòng có hai lính gác được trang bị súng trường.

“Đã xảy ra vụ bạo lực nào chưa?” tôi hỏi.
“Chưa, chưa hề. Tôi sẽ để cho hai người nói chuyện. Tôi không

nghĩ anh phải lo về bất kỳ hành vi bạo lực nào. Anh sẽ tự hiểu thôi.”

Gary Soneji/Murphy từ giường của mình quan sát chúng tôi. Một

tay hắn đang đeo băng treo. Ngoài ra thì hắn trông vẫn như lần gần
đây nhất tôi thấy. Tôi đứng trong căn phòng của bệnh viện. Khi Tiến sĩ
Campbell bỏ đi, Soneji bắt đầu quan sát kỹ tôi. Từ kẻ từng dọa giết tôi
ở lần gặp nhau gần đây nhất không có một dấu hiệu nào cho thấy hắn
nhận ra người quen cũ.

Ấn tượng mang tính chuyên môn đầu tiên của tôi là Soneji dường

như lo sợ khi bị bỏ lại một mình với tôi. Ngôn ngữ cơ thể của hắn
không dứt khoát, rất khác với gã đàn ông đã bị tôi quật xuống đất ở
tiệm McDonald tại Wilkinsburg.

“Ông là ai? Ông muốn gì ở tôi?” Cuối cùng hắn cũng cất tiếng.

Giọng hơi run.

“Tôi là Alex Cross. Chúng ta đã từng gặp nhau.”
Hắn trông bối rối. Biểu hiện trên mặt hắn rất đáng tin. Hắn lắc

đầu và nhắm mắt lại. Đây là một khoảnh khắc rất bối rối và lúng túng
với tôi.

“Rất tiếc, tôi không nhớ ông,” hắn nói. Dường như câu đó có ý

xin lỗi. “Có rất nhiều người trong cơn ác mộng này. Tôi quên một số
người trong số các ông. Xin chào, thanh tra Cross. Mời ông ngồi. Như
ông có thể thấy đấy, tôi có rất nhiều khách.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.