NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 212

“Nhưng anh có tin hắn không, Alex?” Chúa ơi. Đó là câu hỏi rất quan
trọng nhưng chưa có câu trả lời.

Scorse, Craig và Reilly từ Cục, Klepner và Jezzie Flanagan từ Sở

Mật vụ, cùng Sampson và tôi ngồi chen chúc trong phòng họp của trụ
sở FBI trong trung tâm thành phố. Đây là tuần đoàn viên của Đội Giải
cứu Con tin.

Câu hỏi xuất phát từ Gerry Scorse. Không có gì ngạc nhiên khi

anh ta không tin Soneji/Murphy. Anh ta không tin chuyện đa nhân
cách.

“Hắn thực sự được lợi gì từ việc đưa ra những lời dối trá quá mức

như vậy?” tôi đặt ra câu hỏi để mọi người xem xét. “Thủ phạm nói
rằng hắn không bắt cóc bọn trẻ. Hắn nói rằng hắn đã không bắn ai ở
tiệm McDonald.” Tôi lần lượt nhìn từng gương mặt quanh bàn họp.
“Hắn nhận mình là kẻ vô danh tính tình dễ chịu, Gary Murphy đến từ
Delaware.”

“Lý do phạm tội trong điều kiện rối loạn tâm thần.” Reilly đưa ra

nhận định rõ ràng. “Hắn sẽ vào nhà thương điên tiện nghi ở Maryland
hoặc Virginia. Chắc khoảng bảy hoặc mười năm thì ra. Anh có thể tin
là hắn biết điều đó, Alex ạ. Liệu hắn có đủ thông minh, là một diễn
viên đủ giỏi, để làm điều đó không?”

“Cho tới giờ tôi mới chỉ nói chuyện với hắn một lần. Chưa tới

một tiếng. Tôi sẽ nói thế này: hắn ăn nói rất thuyết phục trong vai
Gary Murphy. Tôi nghĩ hắn thực sự ĐVC đấy.”

“ĐVC là cái quái gì?” Scorse hỏi. “Tôi không biết ĐVC. Anh

làm tôi chẳng hiểu gì.”

“Đó là một thuật ngữ tâm lý khá phổ thông,” tôi nói với anh ta.

“Tất cả cánh chuyên gia tâm lý chúng ta nói về ĐVC khi ngồi cùng
nhau. Điên vãi cứt, Gerry ạ.”

Mọi người quanh bàn đều bật cười, trừ Scorse. Sampson đã đặt

cho anh ta biệt danh là Chỉ Đạo Đám Tang - Scorse Đào Mộ. Anh ta là
người tận tụy và chuyên nghiệp nhưng ít cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.