NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 214

CHƯƠNG 47

HAI NGÀY SAU, tôi xoay xở được một giờ nữa với Gary
Soneji/Murphy. Hai đêm trước đó tôi đã thức để đọc lại các trường
hợp đa nhân cách. Phòng ăn nhà tôi trông như một phòng nghiên cứu
riêng ở thư viện tâm lý học. Có những cuốn sách dày viết về các
trường hợp đa nhân cách nhưng ít người trong số chúng tôi thực sự
nhất trí về vấn đề này. Thậm chí có sự bất đồng nghiêm trọng về việc
liệu có trường hợp đa nhân cách thực sự nào không.

Khi tôi tới, Gary đang ngồi trên giường bệnh, chăm chăm nhìn

vào khoảng không. Băng treo quàng qua vai hắn đã không còn. Thật
khó khăn khi đến và nói chuyện với tên bắt cóc, giết trẻ em, giết người
hàng loạt này. Tôi nhớ một điều mà triết gia Spinoza từng viết: “Tôi
đã nỗ lực không cười vào những hành động của con người, không
khóc vì những hành động ấy, không căm ghét những hành động ấy, mà
cố gắng hiểu chúng.” Cho tới lúc này thì tôi chưa hiểu.

“Chào Gary,” tôi nói nhẹ nhàng, không muốn làm hắn giật mình.

“Anh sẵn sàng nói chuyện chứ?”

Gary xoay người lại và có vẻ vui khi gặp tôi. Hắn kéo một chiếc

ghế gần giường mình cho tôi.

“Tôi lo là họ sẽ không để ông tới,” hắn nói. “Tôi vui là họ đã cho

phép.”

“Điều gì khiến anh nghĩ rằng họ sẽ không để cho tôi tới?” Tôi

muốn biết.

“Ồ, tôi không biết. Chỉ là... Tôi cảm thấy rằng ông là một người

mà tôi có thể nói chuyện. Với những gì mà số phận đã bắt tôi trải qua,
tôi nghĩ họ sẽ không cho ông vào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.