NỖI KINH HOÀNG TRƯỜN TỚI - Trang 216

“Ý tôi là trước đây đã bao giờ anh tỉnh dậy ở một nơi lạ lẫm

chưa? Không biết mình đã tới chỗ đó bằng cách nào?”

Gary dành cho tôi một cái nhìn lạ lẫm, đầu hắn hơi nghểnh lên.

“Tại sao ông hỏi điều đó?”

“Anh đã bao giờ thế chưa, Gary?”
“Cũng... có.”
“Kể tôi nghe đi. Kể cho tôi về những lần anh tỉnh dậy ở một nơi

xa lạ.”

Gary có thói quen kéo áo, ở đoạn nằm giữa khuy thứ hai và thứ

ba. Hắn kéo lớp áo rứt ra khỏi ngực mình. Tôi tự hỏi liệu hắn có sợ
mình không còn khả năng hít thở hay không, và nếu có thì nỗi lo sợ ấy
xuất phát từ đâu.

Có lẽ hồi nhỏ hắn đã bị ốm. Hoặc rơi vào một nơi nào đó ít

không khí. Hoặc bị nhốt ở đâu đó - theo cách Maggie Rose và Michael
Goldberg đã bị giam giữ.

“Trong khoảng một năm qua, có lẽ dài hơn thế, tôi mắc chứng

mất ngủ. Tôi đã kể điều đó với một trong các bác sĩ đến thăm bệnh
cho tôi,” hắn nói.

Các cuộc kiểm tra y tế của nhà tù không đề cập đến bất kỳ điều gì

về chứng mất ngủ. Tôi băn khoăn liệu Gary đã nói điều đó với bác sĩ
nào chưa, hay đơn giản là hắn tưởng tượng rằng mình mắc chứng ấy.
Có nội dung nói về chỉ số thông minh Wechsler không đồng đều, thể
hiện chứng bốc đồng. Có kết quả kiểm tra IQ bằng trả lời miệng và
làm trắc nghiệm, cả hai đều đạt điểm cực cao. Có kết quả kiểm tra
bằng dấu mực Rorschach cho thấy tình trạng căng thẳng nghiêm trọng
về mặt cảm xúc. Có phản ứng tích cực với kiểm tra tổng giác bằng thẻ
số 14 - còn được gọi là thẻ tự sát. Nhưng không có từ nào về chứng
mất ngủ.

“Xin hãy nói thêm cho tôi về điều đó. Nó có thể giúp tôi hiểu tình

hình.” Chúng tôi đã thảo luận về chuyện tôi là một chuyên gia tâm lý,
bên cạnh việc là một thanh tra thực sự có hạng. Gary thoải mái với lý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.